Trời bắt đầu trở lạnh,
đến cuối học kì, chuẩn bị thi, liên lạc của tôi và Hứa Lật Dương cũng thưa dần.
Thời gian đó cả ngày tôi chỉ ở trong lớp học tự ôn bài .
Trong cái lạnh buốt của
mùa đông ở Vũ Hán, chỉ có trong lớp học là có chút ấm áp, tôi thường ngồi một
mạch đến 5 giờ chiều. Đến lúc ra khỏi lớp, ngoài trời tuyết đang rơi. Vũ Hán
rất ít khi tuyết rơi, mà tuyết rơi to như thế này thì càng hiếm gặp.
Từ lần trước khi đi xem
phim với Lương Triết quên không cầm ô về, tôi vẫn quên chưa mua ô. Lúc đầu định
chạy đến nhà ăn, ăn cơm rồi sau đó về kí túc xá, nhưng thấy tuyết rơi quá
nhiều, trên đường những ai không có ô đều biến thành người tuyết hết. Nhỡ mà ốm
ra đấy không thi được thì phiền. Nghĩ vậy tôi liền quay lại lớp học tiếp tục ôn
bài. Đợi cho đến khi tuyết ngừng rơi mới về.
Kim đồng hồ của lớp học
chỉ đến đúng sáu giờ. Ngoài trời tuyết vẫn đang rơi, bụng tôi bắt đầu sôi lên
sùng sục .
Đang nghĩ xem có nên tiếp
tục chịu đói ngồi ôn bài đợi tuyết ngừng rơi hay là xông ra đội tuyết kiếm cái
gì ăn rồi tính tiếp thì bỗng nhiên có người từ đằng sau vỗ vào lưng tôi .
Tôi giật mình ngoảnh đầu
lại, hóa ra là Lương Triết. Tay trái anh bê bát mì bò Hồ Nam còn tay phải cầm
một cốc nước cam, nhìn tôi cười .
“ Sao anh lại ở đây?” Tôi
vô cùng ngạc nhiên.
“Lúc bốn giờ, tuyết bắt
đầu rơi, anh gọi điện lên phòng em thấy mọi người đều nói em lên lớp tự ôn. Anh
đoán chắc em vẫn chưa mua ô mới. Anh định tặng em một cái ô cơ nhưng tặng ô sợ
không may mắn nên anh không mua. Sợ em không có ô ướt người lại ốm nên anh đi
từng giảng đường, vào từng lớp để tìm em. Tìm hết các phòng ở bốn giảng đường,
cuối cùng mới tìm thấy em ở phòng này. Anh nghĩ là em chắc vẫn chưa ăn gì nên chạy ra ngoài mua cho em
bát mỳ, còn bảo họ cho nhiều ớt, ăn nhiều ớt chắc sẽ ấm lên nhiều đấy. À còn có
cả ngô nữa, ở trong túi anh, vẫn còn nóng đấy.” Anh nói rồi thò tay vào
túi áo lấy ngô ra.
Tim tôi như có ai đó bị
bóp nghẹt, không biết nói gì.
Nếu như lúc đầu trong mắt
tôi mọi việc Lương Triết làm cho tôi chỉ để thỏa mãn tính sỹ diện của một đứa
con gái, lấp bớt phần nào nỗi cô đơn trong cuộc sống chứ chưa bao giờ tôi cảm
thấy rung động, thì lúc này, anh đã mang lại cho tôi một sự cảm kích vô cùng
sâu nặng.
Tôi cầm trong tay bắp ngô
vẫn còn ấm hơi của Lương Triết, cảm động muốn khóc.
Tám giờ tối tuyết ngừng
rơi, Lương Triết và tôi đi ra khỏi lớp học.
Khuôn viên trường tuyết
phủ một lớp dày, chắc khoảng đến 10cm. Tôi bước từng bước khe khẽ trên lớp
tuyết mới. Vì từ nhỏ rất ít khi tôi đi trên tuyết nên tôi rất sợ trượt ngã,
đành bám vào cánh tay Lương Triết mà đi.
Đi được vài bước, Lương
Triết bỏ tay tôi đang bám ở cánh tay ra, nắm chặt tay tôi vào lòng bàn tay.
Tôi hơi giãy ra nhưng
Lương Triết càng nắm chặt hơn.
Lòng bàn tay rất nóng, mồ
hôi dính đầy trên mu bàn tay tôi.
Tôi cúi đầu xuống, cẩn
thận bước từng bước. Hai bên đường có ánh đèn màu trắng nhạt chiếu xuống. Hai
chúng tôi tay trong tay bước từng bước. Lúc tôi quay đầu ngoảnh lại nhìn thấy
những vết chân của chúng tôi in hằn trên Tuyết cả một đoạn đường dài, và tôi
cũng nhìn rõ hình dáng của tình yêu, từ mờ đến đậm.
Từ hôm đó trở đi, tôi cảm
thấy mình cũng chớm yêu Lương Triết. Tình yêu vốn không có lý do. Đợi chờ một
vạn năm cũng không bằng cảm giác của một phút giây rung động. Có lúc thứ mà
chúng ta yêu chỉ là một giây phút, một lời hứa nhưng lại cảm kích chúng ta đến
nỗi chúng ta tin rằng chúng ta đã yêu người đó. Đó chính là tình yêu. Tôi đã yêu
con người đó.
Tôi chỉ là một người con
gái tham lam. Tôi tin vào tình yêu, xác định định sẽ thủy chung và vô cùng yêu
Hứa Lật Dương. Nhưng tôi đồng thời lại thích cảm giác được theo đuổi, thích cảm
giác có nhiều người con trai cùng yêu mình một lúc. Tôi cũng biết là tôi không
được vượt quá giới hạn về thể xác lẫn tình cảm nếu không sẽ là người chẳng ra
gì. Tôi sẽ tự thấy khinh bỉ bản thân mình.
Tôi chỉ muốn chọn một đáp
án có sẵn cho bài trắc nghiệm tình yêu của mình nhưng anh đã âm thầm đổi nó
thành một bài điền từ.
Tôi như một chú hươu non
đang đi kiếm tìm tình yêu trong hoang mạc tình cảm, nhưng anh lại dùng tình yêu
để đưa tôi vào con đường không có đường lùi. Nếu như tôi không dừng bước thì
tôi chắc sẽ rơi xuống vực thẳm chưa biết, chưa đo được độ sâu.
Tôi không thể bỏ Hứa Lật
Dương. Anh là tình yêu đầu tiên cũng là tình yêu cuối cùng đã được cuộc đời sắp
đặt cho tôi.
Ngày hôm sau Lương Triết
đến tìm tôi. Lúc anh ta âu yếm ôm tôi, tôi vội đẩy anh ra giọng như khẩn cấp:
“Chúng ta nên làm bạn bè thường với nhau thì hơn anh ạ. Hôm nay em muốn nói rõ
với anh một việc, em đã có người yêu rồi. Anh ấy đang học ở thành phố khác, em
không muốn phản bội anh ấy.”
Lương Triết buông thõng
tay xuống. Đôi bàn tay cứng đơ, bất động là sự thể hiện sinh động nhất những gì
đang diễn ra trong anh.
Sau đấy một lúc lâu,
Lương Triết cuối cùng cũng lên tiếng trước: “Anh sẽ đợi đến khi nào hai người
chia tay nhau. Còn bây giờ chúng ta là bạn. Đi nào, chúng ta cùng đi ăn cơm.”
Tôi nghĩ thầm: rốt cuộc
cũng nên nghĩ Lương Triết là người có tình cảm thật sự hay là người có nhiều
kinh nghiệm nhỉ? Anh không bỏ đi mà lại dùng cách là bạn để giữ chặt lấy tôi .
Tôi không biết suy nghĩ
thật của anh, cũng như tôi không hiểu rõ thế giới tình cảm của chính mình lúc
này.