#29
“ Đường Tùy...anh có khăn tay không...”
Huyên Lâm Cảnh ra ngoài, đưa tay quơ quơ tìm anh.
Bắc Đường Tùy nhìn thấy cô đi ra liền nắm lấy tay cô.
“ Cẩn thận ngã “ Anh nhẹ nhàng bảo rồi đưa mắt nhìn Cửu Nghiêu Phong.
“ Em cần khăn tay sao? “ Anh hỏi.
Cô gật đầu.
Nhìn hai tay cô ướt, có lẽ mới rửa tay nên chạy ra đây tìm anh để hỏi khăn tay mà.
Bắc Đường Tùy lấy khăn tay trong túi ra rồi nhẹ nhàng lau tay cho cô, ánh mắt vẫn không liếc nhìn Cửu Nghiêu Phong.
“ Cảnh Cảnh...”
Cửu Nghiêu Phong bỗng dưng lên tiếng, cô giật mình khi nghe thấy giọng nói đó.
“ Lâm Cảnh...anh đây...” Hắn nhìn cô và anh nói tiếp.
Cả người Huyên Lâm Cảnh cứng đờ, cô cắn môi dưới thật mạnh. Cô nghe lầm rồi...cô nhận nhầm người thôi..
“ Cảnh...” Bắc Đường Tùy nhìn cô, cau mày, cách cư xử cô có gì đó rất lạ...
“ Mình...trở lại đi, mọi người chắc đang đợi anh “ Huyên Lâm Cảnh nói, cô muốn tránh né giọng nói kia...cũng như Cửu Nghiêu Phong gọi tên mình.
“ Huyên Lâm Cảnh...là anh...là Cửu Nghiêu Phong đây “
Nhìn thấy cô và Bắc Đường Tùy đi ngang qua mình, hắn không nhịn được mà nói lớn tên cô.
Cô dừng bước chân lại, anh cũng dừng theo cô.
“ Xin lỗi...tôi không biết anh “ Huyên Lâm Cảnh tuyệt tình nói rồi bước tiếp.
Bắc Đường Tùy khá bất ngờ, lần đầu thấy cô tuyệt tình như vậy. Anh cũng im lặng không hỏi gì cô, đỡ cô ra ngoài để tiếp tục bữa tiệc.
Cửu Nghiêu Phong nghe cô đáp mà như bị ai đó lấy dao đâm thẳng vào tim, hắn đứng đơ người như tượng ở đó...
Anh xin lỗi đã bỏ rơi em...
Anh xin lỗi...
Tay hắn nắm thành đấm. Cố kìm cảm xúc của mình, Cửu Nghiêu Phong tự lẩm bẩm:“ Nhất định anh sẽ khiến em yêu anh lần nữa “
Anh sẽ có được em lần nữa...
Bên trong nhà vệ sinh nữ, có một cô gái tiến ra đứng nhìn Cửu Nghiêu Phong từ đằng sau đầy lén lút, nước mắt của cô ấy đã rơi lúc nào không hay.
“ Phong...” Cô ấy gọi tên hắn, từ từ nhìn hắn đang rời đi.
“ Phong...anh vẫn không thể quên cô ấy sao..”