#37
Bắc phu nhân và Kỷ Hàm Hàm ngồi nghe thư kí kể lại mọi chuyện. Sau khi biết rõ thì đều nhìn cô đầy đau lòng. Con bé này là người hiền lành...tại sao luôn có người muốn hại đến chứ?
Ở hiền mà gặp ác sao?
Bắc phu nhân lấy điện thoại ra nhắn tin cho ai đó, rất nhanh sau đó bà cất điện thoại đi.
“ Mẹ...và chị ta sao lại...” Anh lúc này lên tiếng hỏi.
“ Tôi và mẹ lo cho Cảnh Cảnh nên về đây. Nào ngờ vừa về đến thì biết tin từ quản gia nên chạy đến đây “ Kỷ Hàm Hàm lên tiếng.
“ Vậy...vậy sao “ Bắc Đường Tùy bỗng dưng lấp bấp. Lúc mẹ anh xuất hiện anh muốn xuất hồn ra luôn...
“ Việc này mẹ sẽ cùng con điều tra, không thể để Cảnh Cảnh bị nguy hiểm đến tính mạng nữa “ Bắc phu nhân chắc chắn nhìn anh, rồi nhìn cả Kỷ Hàm Hàm.
“ Dĩ nhiên con cũng sẽ tham gia “ Hàm Hàm nhún vai. Mẹ đã ra tay vậy cô ngại gì nữa?
“ Cảm ơn...hai người “ Anh mỉm cười nói. Anh sợ một mình sẽ không bảo vệ cô nỗi, cũng may có mẹ và Kỷ Hàm Hàm giúp rồi...
...
Sơ Sơ Hạ được Cung Nghiêu Phong đưa về Cung gia. Sơ gia trước giờ không quan tâm con cái, họ chỉ lo sự nghiệp, đến giờ vẫn vậy.
Hắn đỡ cô về phòng của mình, trước kia nhìn thấy cô đã chán ghét. Khi biết cô mang thai liền dịu dàng.
Cô cảm thấy đầy giả dối...nhưng cũng dối lòng mà chấp nhận.
“ Nghỉ ngơi đi “ Hắn đỡ cô nằm xuống, rồi kéo mền lên đắp cho Sơ Hạ.
“ Sau khi em ngủ dậy...hãy đưa em đến thăm chị Cảnh “ Cô nắm lấy tay hắn nói.
Hắn nhìn cô gật đầu. Rồi nhẹ nhàng xoa đầu cô.
“ Ngoan, ngủ để giữ sức đi “ Cung Nghiêu Phong buông lời nhẹ nhàng. Bình thường đều là lời cay đắng...
Ra khỏi phòng. Hắn đóng cửa lại rồi dựa vào cửa, hít một hơi thật sâu...
“ Mình...có đang lật mặt không? “
Trước kia luôn đối xử với cô như băng giá. Bây giờ lại dịu dàng ấm áp.
Hắn ngồi bệch xuống sàn, lắc đầu mình thật mạnh.
Bây giờ...hắn nên làm gì đây chứ?
Trong phòng, Sơ Hạ nằm quay lưng, thở dài..
Sau khi tìm ra kẻ hại Lâm Cảnh. Có lẽ cô nên đi để khỏi làm hắn khó xử.
“ Không có ba...vẫn có mẹ “ Cô mỉm cười nói một mình, rồi nhắm mắt lại ngủ đi...
...
Bệnh viện.
Khuya...
Hành lang bệnh viện bây giờ cũng vắng người, chỉ còn vài y tá đi trực xung quanh.
Trong phòng bệnh. Một kẻ lạ mặt đi vào, còn mặc áo blouse trắng của bác sĩ. Trên tay cầm một chai gì đó..
Anh ta vào phòng, đổ xăng xung quanh giường của Lâm Cảnh.
“ Xin lỗi “ Anh ta đáp, rồi lấy hột quẹt ra, nhìn cô đầy hối hận.
“ Tôi cũng bất đắc dĩ thôi “ Nói xong ta từ từ để đồ bật lửa mình rơi xuống sàn..
Bùm
Lửa ngày càng cháy to lên, xăng được đổ xung quanh giường cũng dần bốc hỏa.
Kẻ lạ mặt đó vội chạy đi, trước khi đi định khóa trái cửa. Nhưng cắn rứt lương tâm, anh ta không khóa, còn mở cửa...đưa tay bấm vào tín hiệu báo cháy của bệnh viện rồi mới chạy đi.
Sơ Sơ Hạ đang đến gần phòng bệnh của cô thì nghe thấy tiếng chuông, hoảng hốt nhận ra có việc gì đó không ổn, vội đi đến ngay phòng của Lâm Cảnh.
Chạy đến là cảnh tượng chỉ còn lửa, riêng Lâm Cảnh vẫn ngủ say trên giường.
Sơ Sơ Hạ không suy nghĩ, cô lao vào trong, mặc kệ lửa cháy to và nóng...mặc kệ lửa có thể làm mình mất mạng.
Cô lao đến bên giường thật nhanh, lôi Lâm Cảnh xuống giường. Sức của cô không thể cõng Huyên Lâm Cảnh ra được.
“ Khụ...”
Lửa cháy ngày càng to, khói bốc nghi ngút lên..
Bác sĩ và y tá đang đi trực nghe thấy tiếng chuông liền chạy đến, mỗi người cầm bình chữa cháy cố gắng dập lửa.
“ Gọi cứu hỏa chưa? “ Vị bác sĩ vừa dập lửa vừa hỏi.
“ Dạ rồi...khụ “ Y tá cũng đáp, nhanh tay nhanh chân giúp vị bác sĩ kia dập lửa.
Nhưng lửa cháy càng ngày càng to, Sơ Sơ Hạ không thể đưa cô ra ngoài cửa được nữa. Cuối cùng cô đỡ Lâm Cảnh đến góc tường dùng thân mình che chắn cho Lâm Cảnh.
“ Khụ...khụ...” Sơ Sơ Hạ ho sặc sụa...khói...nhiều quá...
“ Lâm Cảnh!!! “
Bắc Đường Tùy không biết đâu ra xông vào, anh đang trở về phòng bệnh cô thì thấy cảnh tượng này. Nhờ có bình chữa cháy, đã dập bớt lửa nên anh có thể chạy vào đây được.
“ Khụ...ở đây...” Sơ Sơ Hạ đưa cánh tay lên, quơ quơ lớn tiếng gọi.
Nghe tiếng của Sơ Hạ, anh liền lao đến như con hổ dữ.
“ Đưa...chị ấy ra ngoài...mau “ Sơ Sơ Hạ liền giao Lâm Cảnh cho Bắc Đường Tùy.
“ Còn cô...” Anh ôm lấy Lâm Cảnh trong tay, rồi đầy khó xử nhìn Sơ Hạ.
Cả hai người...anh không thể đưa ra ngoài cùng lúc được..
“ Không sao đâu...mau...đi đi “ Sơ Sơ Hạ đưa tay đẩy anh đi, rồi ngồi bệch xuống sàn.
“ Tôi...mạng lớn lắm “
“ Cố gắng lên “ Bắc Đường Tùy nhìn Sơ Sơ Hạ rồi ôm Huyên Lâm Cảnh ra ngoài.
Sơ Hạ ngồi bệch xuống sàn, mắt cô dần mờ đi...mơ mơ màng màng nhìn cảnh tượng biển lửa đang dần cháy to.
“ Khụ...”
Vì hít phải nhiều khói, cô dần ho liên tục. Ôm bụng mình, cô đang từ từ rơi vào mất ý thức..
“ Mình...chắc sắp thành heo quay rồi “ Sơ Sơ Hạ cười nhạt, rồi mắt cô dần. nhắm lại..
“ Sơ Sơ Hạ. Sơ Sơ Hạ!!!!”