#50
Bữa tiệc dần bắt đầu, các vị quan khách cũng đến gần đông đủ.
Chả hiểu trong đám đông đó lại có Bổn Kiến Đình và Đông Niển luôn.
“ Y...anh thành tổng giám đốc hồi nào vậy? “ Bổn Kiến Đình ghé sát vai Đông Niển, nhìn anh hỏi.
“ Chỉ là lúc rảnh, làm ăn một thời gian thôi “ Đông Niển đưa li rượu cho Bổn Kiến Đình đáp.
Bổn Kiến Đình anh liếc mắt nhìn tên ngạo mạn kia. Bình thường thì ít nói không ngờ đằng sau lưng lại là một tổng giám đốc của công ty cũng tiếng tăm.
Chẳng như anh...ngày nào cũng làm lão đại mệt sức.
Cả hai đưa mắt nhìn Lâm Cảnh đang từ xa. Công nhận một điều con bé này giả mù tài thật.
Bữa tiệc bắt đầu vào việc chính, Giang lão gia nói vài câu về bữa tiệc rồi cũng lại thôi. Vào vấn đề chính là khiêu vũ!
Bắc Đường Tùy không dám để cô nhảy nên ngồi cùng cô một góc, anh một tay cầm li rượu còn cô cầm li nước ép..
Bổn Kiến Đình nhìn Đông Niển:“ Nhảy với tôi không? “
Đông Niển đang uống rượu nghe X nói vậy mà muốn phun cả ra, đưa mắt lạnh nhìn anh.
Bổn Kiến Đình bị dọa nên liền chạy đi. Huhu...chỉ đùa chút thôi mà!
Giang Dụ Ngôn và Giang lão gia vẫn đứng từ xa nhìn Lâm Cảnh và Bắc Đường Tùy. Ông vỗ vai Dụ Ngôn:“ Sao con không đến đó đi? Sau khi biết mọi thứ rồi, ta nghĩ con nên giúp gì đó cho Lâm Cảnh và Bắc Đường Tùy “
Giang Dụ Ngôn nhìn ông. Anh chỉ sợ khi tiến đến, cô lại nói không nhớ đến mình.
Dụ Ngôn cầm li rượu trên tay, gật đầu ý muốn đi xuống chỗ cô. Nào ngờ chỉ bước vài bước, đèn bỗng dưng không sáng nữa.
Rụp
Đèn trong phòng và bên ngoài đều không sáng lên.
“ Cúp điện sao...” Giang Dụ Ngôn đơ người, anh vội xoay người.
Cúp điện lúc này?
Đừng nói...
“ Lâm Cảnh...”
Bắc Đường Tùy bên dưới liền đưa tay tìm cô:“ Cảnh...Cảnh...” anh liền lao đến ôm lấy cô, không buông cô ra. Nếu như xảy ra thêm một lần nữa, cái mạng nhỏ của cô anh không thể giữ lấy được.
Lâm Cảnh ngồi trong lòng anh cảm giác được sẽ có người nhắm đến mình. Không phải khi không cúp điện như thế này.
“ Đông Niển...” Bổn Kiến Đình tìm Đông Niển, trong đám đông này Đông Niển có mùi nước hoa rất đặc trưng.
“ Tôi ở đây...mau tìm Lâm Cảnh đi “ Đông Niển đưa tay tìm Bổn Kiến Đình, sau khi chụp lấy tay Bổn Kiến Đình được rồi liền nói.
Cả hai cố gắng quan sát, dùng tai nghe tiếng động. Tuy cúp điện nhưng mọi người ở đây đều giữ bình tĩnh, cũng may không xảy ra hoảng loạn.
“ Là sự cố bình thường sao? “ Bổn Kiến Đình hỏi nhỏ.
“ Không...linh cảm..của...”
Rầm
Đông Niển chưa nói xong câu liền có tiếng như đổ vỡ.
“ Mọi người đừng nhúc nhích, mau đứng yên đi “ Giang Dụ Ngôn bên trên lên tiếng lớn, nếu xảy ra hoảng loạn anh sợ..
“ Tùy, có gì đó rơi xuống sao? “ Lâm Cảnh lên tiếng hỏi.
“ Anh biết, đừng sợ “ Bắc Đường Tùy vẫn ôm chặt lấy cô..
Lúc này đèn cũng được sáng lên, người của Giang gia liền chạy vào.
Cảnh tượng trước mặt là chiếc đèn chùm trong phòng này đã rơi xuống, cũng may không có người nào đứng gần lúc đó nên không có ai bị thương.
Nhưng...cúp điện rồi chỉ để bắn rớt cái đèn chùm này sao?
Bắc Đường Tùy đỡ cô đứng dậy, anh cau mày quan sát cảnh tượng trước mắt.
“ Tùy...cái gì rơi xuống vậy? “ Cô giả ngu ngơ hỏi, trước mặt mình cô đều nhìn thấy rõ.
“ Chỉ là đèn chùm bị rớt...không sao đâu “ Bắc Đường Tùy đáp.
Có lẽ hôm nay tên mưu sát đó muốn làm gì cô nhưng lại không thể rồi.
Cả hai người X và Y cũng từ từ nhìn kĩ, phía trên cũng là Giang Dụ Ngôn và Giang lão gia quan sát.
“ Ba...việc này “ Anh quay sang nhìn ông.
“ Chúng ta nên kết thúc bữa tiệc, chỉ nên giữ lại Bắc Đường Tùy và Lâm Cảnh...còn nữa...”
“ Giữ hai cậu trai trẻ bên dưới nữa “ Giang lão gia chỉ tay về phía X và Y. Ông dĩ nhiên biết họ đến đây là mục đích gì mà.
Những người đàn ông này, ai cũng chỉ muốn bảo vệ sự an toàn cho Huyên Lâm Cảnh cả thôi.
...
Vì sự hoảng loạng đó mà phải dừng bữa tiệc, Bắc Đường Tùy định đưa cô về thì.
“ Xin thứ lỗi vai vị, thiếu gia và ông chủ muốn gặp hai người “ Vị quản gia cho người cản anh lại, cúi đầu nói.
Bắc Đường Tùy khẽ nhăn mặt. Anh và cô sao?
“ Tùy...” Cô nắm lấy áo anh, lên tiếng.
“ Không sao đâu. Chúng ta cũng không nên thất lễ “ Anh đưa tay ôm eo cô rồi nhìn vị quản gia đó gật đầu.
“ Mời hai vị theo tôi “ Quản gia quay người đi trước, anh và cô đi theo sau.
Trong lòng cô cảm thấy có gì cứ không lành..
Đến lượt X và Y muốn ra về đều bị cản lại như anh và cô.
“ Đông Niển...làm gì giờ? “ Bổn Kiến Đình ghé sát tai hỏi.
“ Thì đi thôi “ Đông Niển thản nhiên đến lạ thường. Đồng ý với cô giúp việc và đi theo sau.
X và Y luôn bám dính lấy nhau. Y chịu đi thì X cũng chả chịu về rồi?
...
Thư phòng.
“ Bắc phu nhân, mời cô dùng “ Vị quản gia kia đầy cung kính đưa cho cô li nước cam.
Anh nhìn biểu hiện của quản gia kia cũng không bình thường. Tại sao đưa cho anh nước lọc? Còn cô là nước cam?
Lâm Cảnh nãy giờ vẫn đang căng thẳng nên cô cần uống ít nước để trấn an. Không suy nghĩ, cô cầm li nước lên uống một ít, cảm thấy dân trạng cũng đã ổn định hơn lúc nãy.
Năm phút sau.
“ Cảnh...”
Lâm Cảnh bỗng dưng gục đầu vào vai anh, Bắc Đường Tùy đang ngồi cạnh mà giật mình.
“ Ông bỏ gì vào đó? “ Bắc Đường Tùy nhìn vị quản gia đó hỏi.
“ Chỉ là không tiện để Bắc phu nhân tham gia cuộc trò chuyện, Bắc tổng yên tâm đó chỉ là thuốc ngủ tôi “ Ông quản gia mỉm cười đáp.
Anh nhìn ông ta. Khi không cho đánh giấc cô làm gì chứ? Có gì không tiện cho cô nghe sao?
“ Rốt cuộc Giang lão gia muốn nói gì với tôi? “
Một tay anh đỡ cô dựa vào ghế nằm xuống rồi nhìn vị quản gia đó hỏi. Từ nãy giờ anh bắt đầu hết kiên nhẫn rồi. Cứ mờ mờ mập mập..
“ Là thân phận của Huyên Lâm Cảnh nhà cậu. Nếu không cho cậu biết, có lẽ không bao lâu cậu sẽ mất cái mạng của mình đấy “