Có Được Em

Chương 61: Chương 61




#61

Huyên Lâm Cảnh ngồi bên ngoài được năm phút. Cô lại thấy thương thương anh, mũi có chút khó chịu. Cuối cùng đi vào phòng, giải xuân dược giúp anh!

Vừa mở cửa phòng, hình ảnh đập vào mắt cô là anh đang khó chịu, cựa quậy trên giường và hơi thở không ổn định. Cô bật cười, đi lại chạm nhẹ vào anh..

Cả người anh đều rất nóng, tay của cô rất lạnh. Khi chạm vào anh liền có phản ứng.

“ Cảnh Cảnh...anh biết sai rồi...” Anh khó nhọc nhìn cô bảo. Cô bật cười.

“ Coi như tha anh “ Sau đó cô lấy chìa khóa, mở còng tay anh cho.

Vừa được giải thoát, anh rất nhanh đưa tay kéo cô nằm xuống. Hung bạo cởi đồ bắt đầu hoan ái.

Quần áo cũng vung vãi trên sàn nhà...

...

Ngày hôm sau.

Bắc Đường Tùy không nghĩ đến chuyện đêm qua, một tay vẫn ôm lấy cô. Đêm qua đúng là đêm nhớ đời đến già..

Anh quên mất vợ anh là một sát thủ đó, lúc đầu còn định giết anh nữa cơ. Loạng quạng là ra thôi xong luôn.

Cô mở mắt dậy, thấy anh đang nhìn mình, liền hỏi:“ Sao đấy? “

Đêm qua...thật là..

“ Không, chỉ là muốn ngắm em “ Anh mỉm cười đáp.

Cô đưa tay đẩy anh ra, ngồi dậy. Ôi đúng là ê ẩm..hai đêm liền thật mà...

“ Này, em muốn thăm Sơ Hạ, lâu lắm rồi không thấy cô ấy “ Cô nhìn anh nói.

Bắc Đường Tùy nghe cô bảo Sơ Sơ Hạ liền cứng đờ.

“ Sao vậy? “ Thấy phản ứng của anh, cô liền cau mày. Có chuyện gì xảy ra sao?

“ Thật ra...”

...

Cung gia.

Cung Nghiêu Phong đầy mệt mỏi dựa ở sofa.

Sơ Sơ Hạ bị trầm cảm, bác sĩ bảo phụ nữ đang mang thai rất dễ suy nghĩ lung tung. Tâm hắn lại luôn nghĩ đến Huyên Lâm Cảnh, làm Sơ Sơ Hạ ngày càng đau lòng, nên dần dẫn đến trầm cảm.

Lúc đầu hắn còn tiếp xúc đến được với cô, nhưng sau đó cô liền không cho ai đến, cứ ngồi lì dưới sàn nhà xoa bụng bầu mình.

“ Thiếu gia, Bắc tổng và Lâm Cảnh tiểu thư đến “ Quản gia cúi đầu nói.

Huyên Lâm Cảnh vừa nhìn thấy Cung Nghiêu Phong liền lao đến, nắm lấy cổ áo hắn lên..

“ Anh đã làm gì Sơ Hạ? “ Cô gầm gừ bảo. Cô đã nghe Đường Tùy nói mọi việc, sau khi ăn sáng xong liền chạy đến đây tìm Cung Nghiêu Phong giải quyết cho ra trò.

“ Là do anh “ Cung Nghiêu Phong đưa mắt nhìn cô. Hắn cũng rất đau lòng, hắn không biết sao...

Do Sơ Hạ mang thai con hắn? Hay hắn đang đau lòng vì làm cô ra như thế..

“ Sơ Hạ ở đâu? “ Cô bỏ Cung Nghiêu Phong ra, nhìn hắn hỏi.

“ Quản gia, dẫn cô ấy đi “

“ Vâng “

Lâm Cảnh liếc mắt nhìn hắn rồi đi theo quản gia. Còn lại hai người đàn ông, Bắc Đường Tùy biết tâm trạng hắn đầy rối bời. Ngồi xuống, nhìn hắn nói:“ Anh thật sự không có chút động lòng với Sơ Hạ? “

“...” Cung Nghiêu Phong không đáp. Hắn không biết, hắn vẫn còn yêu Lâm Cảnh...hay hắn đã yêu Sơ Hạ chứ?

Lâm Cảnh lên phòng của Sơ Hạ. Cô vừa đi vừa nghe quản gia nói tình hình, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào. Cô đưa tay bật đèn lên.

Sơ Hạ đưa mắt đầy vô hồn nhìn cô, sau đó hoảng loạn liền lùi về sau.

Lâm Cảnh tiến gần lại, ôm lấy Sơ Sơ Hạ ngay lập tức.

“ Ngồi dưới sàn lạnh lắm, đừng ngồi đây nữa “ Cô nhẹ nhàng nói.

Sơ Hạ bỗng dưng ôm lấy cô, khóc thật lớn. Cô cũng không hiểu tại sao, chỉ ngồi đó vỗ về.

“ Khóc đi, như vậy sẽ ổn hơn...” Cô đưa tay vuốt nhẹ lưng Sơ Hạ, điềm đạm bảo.

Qua một hồi lâu, Sơ Hạ cũng nín hẳn đi, cũng đã ngủ lúc nào không hay. Do cô ấy đang mang thai, lại rất nặng nên cô không biết làm sao đưa Sơ Hạ lại bên giường.

Lúc này Cung Nghiêu Phong đi vào, thấy Sơ Hạ đã ngủ say, hắn đưa tay ôm lấy cô lên, đi lại giường đặt cô xuống, kéo mền lên đắp.

Lâm Cảnh cũng đi vào phòng tắm, tìm khăn bông rồi thấm nước, vắt thật khô sau đó ra ngoài đưa cho hắn.

Hắn nhận lấy, ngồi xuống lau mặt cho Sơ Hạ. Bắc Đường Tùy đứng bên ngoài dựa cửa.

“ Anh cho người lót thảm hết cả căn phòng đi. Ngồi dưới sàn không tốt cho cô ấy “ Lâm Cảnh nói.

Cung Nghiêu Phong gật đầu.

“ Tôi chỉ giúp cô ấy phát tiết ra thôi, còn lại do anh “ Nói xong cô quay đi, kéo Bắc Đường Tùy rời khỏi.

Ngồi trong xe, tâm tình cô cũng không được ổn. Thở dài...

“ Sao thế? “ Bắc Đường Tùy lên tiếng hỏi.

“ Em chỉ thấy thương Sơ Hạ, yêu anh ta như vậy mà...” Mà anh ta lại vẫn còn yêu cô mà làm đau lòng Sơ Hạ sao?

Đáng không?

“ Đừng nghĩ nhiều nữa. Mọi việc sẽ tốt thôi “ Anh lên tiếng nói, anh biết cô cũng đang tự đổ lỗi cho bản thân mình thế nào.

“ Cảm ơn anh “ Cô mỉm cười nhìn anh, đáp.

Bắc Đường Tùy chỉ cười, rồi cả hai vui vẻ lái xe trở về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.