Cô Em Gái Bảo Bối

Chương 9: Chương 9




 “Xem mắt? Bây giờ?” Tâm Oanh nghi ngờ nhìn ba mẹ, không nghĩ đến sáng sớm hai người tới gõ cửa phòng mình muốn nói chính là chuyện này. 

 “Đúng vậy! Mấy ngày nay con không vui, mẹ và ba con đều rất lo lắng. Ai! Có trách cũng chỉ trách hai thân già lú lẫn, ủng hộ con gắng sức vì tình yêu của mình, không ngờ lại khiến con đau lòng như thế.” Giang Tình mặt đầy nước mắt, nước mũi, đau lòng nói. 

 “Không phải thế, con nên cảm ơn ba mẹ mới đúng. Hỏi rõ ràng sớm một chút con cũng sẽ tốt hơn. Tuy bây giờ tạm thời chưa thể hồi phục, nhưng...Qua mấy ngày nữa, con sẽ không sao.” Tâm Oanh miễn cưỡng nhếch khóe môi không muốn để hai người lo lắng. 

 Cô đã không còn là cô gái ngây thơ chưa hiểu sự đời trước kia nữa, đoạn tình cảm đau thương này thật sự làm cô trưởng thành hơn. 

 “Con đã trưởng thành...Hơn nữa anh hai cũng có bạn gái rồi, con nghĩ bất kỳ cô gái nào cũng sẽ không hy vọng người đàn ông của mình bị người khác cuốn lấy, đặc biệt còn là em gái của người đó.” Cô tự giễu nói, vẻ mặt đau thương vô hạn. 

 “Tâm Oanh...” 

 Giang Tình đau lòng ôm chặt cô, ngẩng đầu nhìn chồng cũng đang buồn giống mình. 

 “Chỉ cần không dính lấy anh hai thêm nữa, vì mình tìm chút chuyện để làm, có lẽ...Sẽ yêu anh ấy ít đi một chút, con cũng không khó chịu thế này...” 

 Hai mắt cô đỏ ửng, cổ vũ bản thân, xa xăm nói, chỉ là...Vì sao nhớ đến anh, lòng cô vẫn đau đến vậy? 

 Rõ ràng quyết định đừng để chuyện này quấy nhiễu bản thân, cô lại... 

 “Vậy là con đồng ý đề nghị của ba mẹ sao?” 

 “Chuyện xem mắt ạ? Con nghĩ...Bây giờ chưa phải là thời điểm tốt.” 

 Cô còn chưa quên được Thiếu Kỳ mà...Sao có thể vừa yêu một người đàn ông rồi cùng một người khác nói chuyện tình cảm chứ? 

 Đợi tới lúc cô có thể buông tha đoạn tình cảm này thì có lẽ cô mới tiếp nhận được. 

 Nhưng, chỉ sợ...ngày đó sẽ mãi mãi không tới. 

 Tình cảm mười bảy năm qua, không phải nói buông là buông được, e rằng đến già cô vẫn sẽ yêu Thiếu Kỳ. 

 “Tiểu Oanh, con nghe mẹ nói. Vì để quên đi đứa con ngu ngốc của mẹ con nhất định phải đi ra bên ngoài. Từ nhỏ, con đã được Thiếu Kỳ bảo vệ quá tốt nên mới có thể yêu nó, bởi vì bên cạnh con trừ ba ra cũng chỉ có Thiếu Kỳ là đàn ông. Thật ra, trên thế giới này, còn có rất nhiều người đàn ông tốt cho con lựa chọn.” Giang Tình nghiêm túc nói. 

 “Đúng thế! Con gái của Mặc Kính Viễn được rất nhiều người tranh giành, lúc đầu nếu không phải ba ngăn ở ngoài cửa nói không chừng có một đống bạn bè muốn đem con mình giới thiệu cho con đó.” Mặc Kính Viễn thật tình nói. 

 Thực tế là, chính Thiếu Kỳ đã ngăn họ lại. 

 “Thế nhưng...Con vẫn còn yêu...” Cô hoàn toàn không muốn xem mắt vào lúc này. 

 “Chẳng lẽ con muốn yêu Thiếu Kỳ cả đời? Nó không còn nhỏ nữa cũng đến lúc kết hôn rồi. Một ngày nào đó, nếu nó đột nhiên quyết định kết hôn, con có thể chịu nổi khi nhìn thấy nó yêu cô gái khác sao?” Giang Tình hạ liều thuốc nặng. 

 “Không, không, con không thể chấp nhận.” 

 Lời của bà khiến Tâm Oanh rơi lệ, cô gắt gao ôm lấy tim mình. Làm thế nào cũng không thể tưởng tượng được tình cảnh đó, cô sẽ điên mất... 

 “Rất xin lỗi, không phải mẹ cố ý khiến con đau lòng, chỉ là con ở cùng Thiếu Kỳ lâu như vậy mẹ khó có thể tin con thật sự quên được nó. Để con một mình xoa dịu vết thương thì chẳng bằng tìm một người đàn ông khác chữa lành cho con.” 

 Giang Tình lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô, thật sự rất không nhẫn tâm. 

 “Nhưng con...Con...” 

 Cô vẫn muốn ở bên cạnh Thiếu Kỳ cho dù là dùng thân phận em gái cũng chẳng sao. Vì hiểu rõ anh sẽ không bao giờ thuộc về mình nên trong khoảng thời gian sống chung cô phải lưu lại càng nhiều kỷ niệm của hai người, nhiều đến mức anh chẳng thể nào quên. 

 “Con nghĩ kỹ đi, ba mẹ không ép buộc con, chỉ là...Đau dài không bằng đau ngắn.” Giang Tình ngầm liếc chồng một cái. 

 Cho đến khi hai người rời đi, cửa phòng được đóng lại Tâm Oanh vẫn không cách nào ngừng khóc. Cô trùm chặt chăn chỉ sợ tiếng khóc sẽ truyền ra ngoài. 

 Tại sao tất cả lại thay đổi? Không phải cô không hiểu ba mẹ đang lo lắng cho mình, ngay cả chính cô cũng chán ghét tình trạng này nhưng cô đã không thể quay lại nữa. 

 Rốt cuộc nên làm gì bây giờ? Ai có thể nói cho cô biết không? 

 ********************* 

 Thiếu Kỳ đứng trước tấm kính thủy tinh, ánh mắt chăm chú nhìn đám xe cộ bên ngoài, cầm trên tay điếu thuốc anh không ngừng hút vào. Hình bóng Tâm Oanh liên tục hiện ra trước mắt, từng hình ảnh từ nhỏ đến lớn cứ lặp lại trong đầu, có ngọt ngào, có khổ sở, có hạnh phúc...Đó đều là những thứ quý giá nhất của anh. 

 Song...Hiện tại, trong lòng anh đã nhiều hơn một chút tình cảm mà chính mình cũng không hiểu được. 

 Từ lúc tiếp quản Mặc thị đến bây giờ, không hề có bất kỳ chuyện gì mà anh không giải quyết được, nhưng hiện tại.... 

 Anh không biết mình đứng đó đã bao lâu, điếu thuốc trên tay cháy hết làm bỏng tay anh cũng chẳng hề phát hiện, chỉ biết vùi sâu vào trong suy nghĩ của bản thân muốn tìm được lời giải. 

 “Tổng giám đốc.” 

 Chẳng biết từ lúc nào Hoa Vĩ Sinh đã bước vào, trên tay cầm vài tập tài liệu, đứng nghiêm chỉnh bên cạnh anh trong mắt hiện lên sự tức giận. 

 “Để đó được rồi.” Thiếu Kỳ không hề quay đầu lại, lạnh giọng ra lệnh, không muốn bị quấy rầy. 

 “Tôi có chuyện muốn nói với cậu.” Hoa Vĩ Sinh hiếm khi không tuân theo mệnh lệnh của anh. 

 Ba năm ở bên cạnh, cho đến nay, anh đều là trợ thủ đắc lực của Thiếu Kỳ. Chỉ cần một ánh mắt, một động tác của Thiếu Kỳ là anh có thể đem mọi chuyện giải quyết ổn thỏa. 

 Đối với chuyện của anh, Hoa Vĩ Sinh đều không nhúng tay vào hay cho ra bất cứ ý kiến gì. 

 “Chuyện gì?” 

 Thiếu Kỳ quay đầu nhìn Hoa Vĩ Sinh, lại phát hiện sự trách móc cùng không hài lòng trong mắt anh. 

 “Hiện tại tôi không dùng thân phận cấp dưới để hỏi cậu, nếu như cậu thấy tôi vô lễ mà không vui muốn đuổi việc tôi thì tôi cũng không phản đối.” Hoa Vĩ Sinh đặt tài liệu xuống, chỉnh lại mắt kính, lạnh lùng nói. 

 “Cậu...Tổn thương Tâm Oanh đúng không?” Không phải anh đang hỏi thăm mà là đang chất vấn. 

 “Chuyện này không liên quan đến anh.” Thiếu Kỳ nhíu mày, trong con ngươi thâm trầm chứa đầy địch ý. 

 Chuyện của anh không cần bất kỳ ai quản, cho dù là Hoa Vĩ Sinh mà anh coi như bạn bè cũng vậy. 

 “Nếu không thể nhìn thẳng vào tình cảm của mình thì tôi hy vọng cậu hãy để Tâm Oanh rời đi. Cứ tiếp tục để cô ấy chờ ở bên cạnh cậu thì mãi mãi sẽ không được vui vẻ.” Hoa Vĩ Sinh không để ý đến sự tức giận trong mắt Thiếu Kỳ, thản nhiên nói. 

 Lại một người muốn anh nhìn thẳng vào tình cảm của mình, Thiếu Kỳ cười lạnh một tiếng, hoàn toàn không cần người đến thức tỉnh mình. 

 “Nếu không còn chuyện gì nữa thì mời ra ngoài. Còn nữa, đây là chuyện của tôi không cần bất cứ ai quan tâm.” 

 “Cậu không phát hiện ra mình yêu Tâm Oanh sao?” 

 Hoa Vĩ Sinh mặc kệ, lạnh lùng hỏi một câu, ánh mắt sắc bén cẩn thận quan sát vẻ mặt Thiếu Kỳ. 

 “Tâm Oanh là em gái tôi, nếu anh muốn nói về tình cảm anh em thì đúng vậy, tôi yêu cô ấy, như vậy anh hài lòng chưa?” Vẻ mặt Thiếu Kỳ cứng ngắc đáp lại. 

 Vì sao lại hỏi mình có yêu Tâm Oanh không? Anh vừa nghe đã thấy buồn bực rồi. 

 “Lấy tình cảm nam nữ mà nói, cậu yêu cô ấy sao?” Hoa Vĩ Sinh tiếp tục ép hỏi. 

 “Anh đừng có quá đáng.” Lời của anh khiến Thiếu Kỳ kinh sợ, không ngờ anh hỏi dứt khoát như vậy. 

 “Quá đáng?” Hoa Vĩ Sinh cười nhạt một tiếng, vẻ mặt đầy nghiêm nghị. 

 “Nếu tôi quá đáng thì hiện tại đã không đứng ở đây nói chuyện với cậu. Tôi sẽ đấm một cú thật mạnh trước hoặc trực tiếp đến nhà cậu mang Tâm Oanh đi để tránh cho cô ấy tiếp tục bị tổn thương.” 

 “Anh?” Thiếu Kỳ lao đến trước mặt anh rồi túm lấy cổ áo anh cùng trợn mắt nhìn nhau. 

 “Chẳng lẽ anh chính là...” 

 Đột nhiên nhớ tới Tâm Oanh từng nói đã yêu một người đàn ông, không lẽ người đàn ông đó chính là... 

 “Là cái gì? Người Tâm Oanh yêu? Mặc Thiếu Kỳ, đừng tưởng cậu là người lãnh đạo trực tiếp của tôi thì tôi sẽ dễ dàng tha thứ việc cậu tùy ý hiểu lầm Tâm Oanh.” Hoa Vĩ Sinh trừng mắt, cảnh cáo anh. 

 Tại sao Tâm Oanh lại yêu loại đàn ông chậm hiểu này? Người ngoài cũng nhìn ra được tình cảm của cậu ta với Tâm Oanh vậy mà cậu ta lại không cảm giác được chút nào. 

 “Anh chính là người Tâm Oanh yêu?” 

 Đúng vậy, anh càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng, vì trừ anh ra người mà Tâm Oanh tiếp xúc nhiều nhất chính là Hoa Vĩ Sinh. 

 “Anh, tên khốn này, đến bây giờ vẫn còn chưa hiểu được lòng cô ấy.” Anh đấm một cú lên mặt Hoa Vĩ Sinh, trong mắt toát ra hừng hực lửa giận. 

 Hoa Vĩ Sinh bị đánh một cú cũng đáp lại anh một quyền. 

 “Tên nhóc này, một chút cũng không hiểu được người bên cạnh mình.” 

 Hai người cứ như thế đánh nhau, bởi vì đang trong phòng làm việc nên không ai phát hiện ra. Mãi đến lúc trên mặt hai người đều bầm tím mới nhếch nhác ngã xuống đất. 

 “Trời ạ, cậu ra tay nặng quá đó.” Hoa Vĩ Sinh lau đi vết máu dính trên khóe miệng, trong mắt mang theo tia chỉ trích, thở gấp nói. 

 “Quả đấm của anh cũng không kém.” Thiếu Kỳ nhếch môi cười, xoa nhẹ khóe mắt, trên mặt có đôi chỗ bầm tím. 

 “Vậy, anh thật sự không phải người Tâm Oanh yêu?” Thiếu Kỳ không quên xác nhận lại lần nữa. 

 “Cậu còn chưa biết hay sao?” Hoa Vĩ Sinh lắc đầu, thở dài bất đắc dĩ. 

 “Người Tâm Oanh yêu là cậu.” 

 Lời anh nói khiến nụ cười trên mặt Thiếu Kỳ cứng đờ trong nháy mắt, anh lắc đầu không dám tin. 

 “Thật chẳng buồn cười chút nào.” 

 Tình cảm giữa bọn họ là tình anh em, sao có thể thành tình yêu được? 

 “Ai đùa với cậu, người sáng suốt đều nhìn ra được tình cảm giữa cậu và cô ấy, chỉ có mình cậu vẫn chưa hiểu được sự khác nhau giữa tình thân và tình yêu thôi.” 

 “Tôi yêu Tâm Oanh...” Nghĩ đến chữ yêu này, tim Thiếu Kỳ liền thắt lại. 

 “Miệng nói là em gái nhưng cách cậu quan tâm cô ấy có điểm nào giống như anh em chứ? Độc chiếm không để bất cứ ai đến gần, cô ấy vừa xảy ra chuyện thì lập tức biến thành người khác, đây là tình cảm nên có giữa anh em sao? 

 Hơn nữa, hai người đâu phải là anh em ruột đến cả một chút huyết thống cũng không có song cậu vẫn chăm sóc cô ấy cẩn thận. Đối với cậu mà nói, Tâm Oanh không phải là gánh nặng hay trách nhiệm mà chỉ vì cậu yêu cô ấy nhưng không hiểu rõ lòng mình nên từ chối sự thật mình đã yêu cô ấy.” 

 Hoa Vĩ Sinh phủi bụi trên người, liếc nhìn Thiếu Kỳ đang ngẩn người. 

 “Tôi đoán chắc Tâm Oanh đã phát hiện ra mình yêu cậu, cảm thấy bất lực nên mới trốn tránh cậu. Chuyện lúc trước cô ấy bị nhốt trong thang máy, sau khi tôi xem băng ghi hình mới biết là chính cô ấy nhấn nút dừng. 

 Cô ấy khóc không phải do bị nhốt trong thang máy mà vì cô ấy phát hiện chuyện Bạch Phong Di nên mới khóc. Lúc đó có lẽ cô ấy đã biết mình yêu cậu mà Bạch Phong Di lại là bạn gái cậu nên mới không dám đối mặt với cậu. Nếu cậu không tin lời tôi thì tự mình xem đi.” 

 Hoa Vĩ Sinh lấy cuộn băng ghi hình từ trong tập tài liệu ra đặt lên bàn như muốn chứng minh lời mình nói. 

 “Tâm Oanh yêu tôi?” 

 Thiếu Kỳ không thể giải thích được tâm trạng của mình vào giờ phút này, hạnh phúc, vui sướng, kích động hay thở phào nhẹ nhõm? 

 Đều có. Tin tức Tâm Oanh yêu mình khiến tim anh đập mãnh liệt, cái này nói lên anh không cần phải xấu hổ vì mình yêu Tâm Oanh nữa chăng? 

 Đợi một chút! 

 Anh vừa mới nghĩ cái gì vậy? 

 Anh yêu Tâm Oanh? 

 Thiếu Kỳ trừng mắt, khiếp sợ. 

 Anh yêu Tâm Oanh? 

 Đây...Chuyện này bắt đầu từ lúc nào? Vì sao mình chưa từng phát hiện? 

 Là từ lúc anh cảm thấy Tâm Oanh thay đổi mà để ý đến cô? Hay là sớm hơn? 

 Từ bé đến lớn, anh luôn coi cô như là trách nhiệm của mình, ngay cả ba mẹ anh cũng không để họ tùy tiện đến gần, tự nhiên xem cô là vật sở hữu của riêng mình. 

 Thích cô làm bạn bên cạnh, nụ cười ngây thơ, tính cách đơn thuần của cô đều thuộc về anh. Không cho phép bất kỳ ai cướp mất cô, bất cứ ai tổn thương cô anh đều luôn trút giận thay cô. Chỉ bởi vì cô khóc, cô đau lòng đều khiến anh đau đớn không thôi, cho nên... 

 Cô là người duy nhất có thể khuấy động tâm tư anh, chỉ có cô mới làm anh trở nên dịu dàng, vui vẻ. 

 Sau khi lớn lên, theo thói quen anh coi sự tồn tại của cô là điều hiển nhiên chưa từng nghĩ đến một ngày sẽ mất đi cô. 

 Sau đó...Bạch Phong Di xuất hiện, anh thấy hình bóng Tâm Oanh từ trên người cô, chẳng trách anh lại giữ cô ấy ở bên cạnh, chẳng trách anh không thể yêu bất kỳ ai bởi vì anh đã sớm yêu Tâm Oanh rồi. 

 Ba hiểu rõ điều này nên mới muốn anh nhìn thẳng vào tình cảm của mình đừng làm Tâm Oanh thêm đau khổ. 

 “Trời ơi, rốt cuộc tôi đã làm cái gì vậy?” 

 Thiếu Kỳ ôm đầu, nhỏ giọng than, nhớ lại lời đã nói với cô mấy ngày trước— 

 Tên kia là đồ ngốc mới có thể buông tha em, anh ta không chọn em là do anh ta không có may mắn đó. 

 “Tôi đúng là ngu ngốc nên mới tổn thương cô ấy, mới có thể buông tay, không hề phát hiện tâm ý của mình, hoàn toàn không biết chính mình đã tổn thương cô ấy.” 

 “Tôi không muốn tiếp tục làm anh trai cô ấy nữa, tôi muốn mãi mãi bên cạnh cô ấy, lấy thân phận người chồng cả đời sẽ không buông tha, thật sự có được cô ấy.” 

 “Nhìn xem tôi đã làm ra chuyện tốt gì...” 

 Thiếu Kỳ trở về chỗ ngồi, hiếm khi xuất hiện vẻ mặt chán nản. 

 Đau lòng sao? Đúng thế, còn có càng nhiều áy náy với Tâm Oanh. 

 “Tôi nên lấy cái chết để xin lỗi mới đúng, là tôi tổn thương cô ấy, không hiểu vì sao cô ấy lại cách tôi càng lúc càng xa, không biết trong tâm hồn yếu đuối của cô ấy lại chứa nhiều đau khổ như vậy.” Thiếu Kỳ cười chua xót. 

 Hiện tại mới nhận ra mình yêu cô, có phải là quá muộn hay không? 

 Cô từng nói.... 

 Đây là một đoạn tình cảm không có kết quả, vừa nhận ra yêu anh ấy liền tuyên bố thất tình. 

 Không phải như vậy! 

 Từ đầu đến cuối người anh yêu là cô, chỉ là không thể phân biệt tình thân cùng tình yêu mà thôi. Không cần cô cầu xin, anh nguyện ý yêu cô suốt đời, bằng lòng vô điều kiện xoa dịu nỗi bi thương, đau khổ của cô chẳng mong báo đáp. 

 Chỉ cần cô đồng ý, anh sẽ mãi là cảng tránh gió khiến cô vui vẻ, cả đời quý trọng cô, bảo vệ cô. 

 Anh hai, anh hãy quý trọng Bạch tiểu thư, trăm ngàn lần đừng giống như em, sau khi mất đi mới biết hối hận... Không đúng, phải nói em chưa từng có đoạn tình cảm này. 

 Chưa từng có? 

 Đối với Bạch Phong Di, cho đến tận bây giờ anh vẫn chưa hề có bất kỳ tình cảm nào. Tình cảm với cô ấy đã nảy sinh từ lúc cô năm tuổi rồi, mình lại hoàn toàn không phát hiện. 

 Tâm Oanh, cho anh thêm một cơ hội, đừng buông tay... 

 Thiếu Kỳ bất ngờ đứng dậy, xông ra ngoài. 

 Mặc kệ ánh mắt khác lạ của thư ký đứng bên ngoài, vào giây phút này, suy nghĩ trong đầu anh...chính là yêu cô. 

 Anh muốn gặp cô, hiện tại, ngay lập tức! 

 Nhìn anh hoảng hốt xông ra ngoài, Hoa Vĩ Sinh nhàn nhạt cười cảm thấy vui mừng. 

 Thiếu Kỳ thật sự yêu Tâm Oanh, như thế, anh cũng thấy yên tâm. 

 “Xem ra, nhiệm vụ của mình đã kết thúc.” Anh nhấc điện thoại lên, nhấn một dãy số. 

 “Tôi là Hoa Vĩ Sinh.” 

 “Đúng thế, sau khi chúng tôi đánh một trận có lẽ cậu ấy đã nghĩ thông, vừa chạy trở về, kế hoạch có thể tiến hành rồi.” 

 “Tôi? Tôi sẽ đợi đến khi Tâm Oanh kết hôn xong mới rời khỏi, tôi nhất định phải thấy nó hạnh phúc mới yên tâm.” 

 “Tôi biết, nếu Thiếu Kỳ đối xử với nó không tốt thì tôi sẽ mang con bé đi, đây không phải là giao hẹn ban đầu của chúng ta sao?” 

 “À! Ông cứ như vậy mà khẳng định con trai ông có thể đạt tới yêu cầu của tôi?” Anh nhướn mày, xem thường nói. 

 “Thật ra tôi vẫn muốn mang con bé đi, dù sao thì các người cũng đã chiếm giữ nó mười bảy năm rồi, song, tôi sợ Tâm Oanh sẽ hận tôi.” 

 “Nói cho nó biết thân phận của tôi? Tôi nghĩ vẫn nên để sau đi! Hiện tại nó đang bị chuyện tình cảm quấy nhiễu, cho dù xong mấy vấn đề này thì nó cũng phải cùng Thiếu Kỳ chuẩn bị kết hôn.” 

 “Đây là việc tôi phải làm, nếu như chưa xác định được em gái mình có một cuộc sống tốt thì tôi sẽ không thể an tâm về Mỹ. Tôi thân là một tổng giám đốc mà phải hạ mình làm thư ký ở Mặc thị, thật sự là nghẹn chết tôi. Ai kêu con các người chậm hiểu, bây giờ mới nghĩ thông.” 

 Hoa Vĩ Sinh rút ví da từ bên trong túi áo, mở ra rồi nhìn vào tấm ảnh phía trong. 

 Đó là bức ảnh lúc anh mười tuổi chụp cùng em gái ba tuổi. Cô gái nhỏ đáng yêu có nụ cười tươi tắn khiến tim anh tràn đầy ấm áp, anh dịu dàng vuốt nhẹ người bên trong. 

 Nếu như khi đó ba không kết thù với người ta hại cô bị bắt đi rồi vứt tại cô nhi viện để bọn họ không tìm thấy người thì anh sẽ chẳng cô đơn một mình, ba mẹ trước lúc mất cũng sẽ không nuối tiếc vì không thể tìm được cô để cả nhà đoàn tụ. 

 “40% cổ phần tập đoàn....là ba mẹ để lại cho nó, còn có, tôi đã mua hai căn hộ ở Mỹ xem như là quà cưới tặng con bé. Tôi sẽ gửi cho ông những giấy tờ đó xin ông bảo quản giúp nó trước rồi chờ tôi rời đi mới đưa cho nó.” 

 “Cứ như vậy đi.” Anh cúp điện thoại, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt rời khỏi phòng làm việc. 

 CHƯƠNG 10 

 "Tâm Oanh." 

 Thiếu Kỳ hốt hoảng xông lên lầu, hướng gian phòng của cô chạy đi. 

 Anh mở cửa phòng ra, nhưng anh không nhìn thấy bóng hình mà anh đang kiếm tìm ở đây, anh lại nhanh nhanh chóng chạy về phía phòng ngủ của mình. 

 Vẫn là không có ai? 

 "Tâm Oanh? Em đang ở đâu?" 

 Anh chạy về phía phòng khách. 

 Mặc Kính Viễn và Giang Tình hai người một bộ nhàn nhã ngồi ở trên ghế sa lon uống lấy trà, nhìn thấy con trai mình bộ dáng hốt hoảng, tuyệt không cảm thấy giật mình. 

 "Tâm Oanh đâu? Tại sao cô ấy không có ở đây?" Thiếu Kỳ lo lắng hỏi. 

 Sau khi anh xác định rõ người mình yêu chính là cô, anh không thể chờ đợi được mà muốn gặp cô ngay lập tức, để nói cho cô biết tâm ý của mình. 

 Giang Tình chỉ là giương mắt nhìn anh đi xuống, lại tiếp tục uống lấy trà, không có ý định sẽ lên tiếng. 

 "Cha, cô ấy đã đi đâu rồi?" 

 Thiếu Kỳ nhìn về phía người cha đang ngồi một bên. 

 "Con tìm con bé làm cái gì? Con còn ngại con bé bi thương chưa đủ hay sao, con còn muốn để cho nó khổ sở hơn nữa à?" Giang Tình cuối cùng cũng lên tiếng.

 Sáng nay nếu không phải là bà ba lần bốn lượt thúc giục thì Tiểu Oanh vẫn còn phờ phạc rã rượi, tuyệt đối không muốn ra cửa. 

 "Con sẽ không làm cho cô ấy bị tổn thương nữa, rốt cuộc cô ấy đang ở đâu?" 

 Cha mẹ sẽ tức giận là phải, bởi vì anh luôn không thèm nghe những lời khuyên của họ, luôn áp đặt những suy nghĩ của mình rồi làm theo ý mình, mới có thể tạo thành cục diện rối rắm ngày hôm nay. 

 "Cuối cùng con cũng hiểu rõ tầm quan trọng của Tâm Oanh đối với con rồi sao?" 

 Trên mặt Mặc Kính Viễn mang theo nụ cười, hài lòng gật đầu. Đứa con này của ông thật ra thì cũng không đến nỗi quá ngu ngốc. 

 "Vâng!" Thiếu Kỳ khẳng định gật đầu. 

 Hiện tại, trong đầu anh hoàn toàn chỉ nghĩ đến làm sao có thể để cho Tâm Oanh thật hạnh phúc, để cho cô biết anh cũng yêu cô, trong đoạn tình yêu này cô chưa bao giờ chỉ có một mình hát kịch. 

 "Không còn kịp nữa rồi." Giang Tình đột nhiên nói như thế. 

 "Cái gì?" 

 Thiếu Kỳ mở to mắt, không hiểu mẹ mình nói không còn kịp nữa là có ý gì. 

 "Mẹ con nói, vì để cho Tâm Oanh quên đi những tổn thương mà con gây ra cho con bé, nên để nó lấy kết hôn là điều kiện tiên quyết, thay nó giới thiệu mấy người đàn ông thật tốt, sáng sớm nay Tâm Oanh đã đi ra ngoài gặp mặt rồi." 

 "Kết hôn? Cô ấy mới có hai mươi hai tuổi, sao hai người phải gả cô ấy đi sớm như thế làm cái gì? Tại sao không có ai hỏi ý kiến của con một chút?" Hai tay Thiếu Kỳ nắm chặt lại thành quyền căm tức nhìn Giang Tình, hung tợn hỏi. 

 Cái gì mà lấy kết hôn là điều kiện tiên quyết? Tim của Oanh Oanh đời này ngoài anh ra, bất luận kẻ nào cũng đừng nghĩ đến việc đánh chủ ý với cô! 

 "Hỏi con?" Giang Tình nhướng cao lông mày. 

 Muốn làm loạn sao? Tốt, bà sẽ theo cùng. 

 Bà buông cái ly trên tay, đứng dậy, cũng là một bộ hung thần ác sát trừng mắt với Thiếu Kỳ. 

 "Tại sao lại phải hỏi con? Là ai gây ra chuyện làm cho con bé đau lòng, làm hại nó cả ngày phờ phạc rã rượi? Là ai nói cho con bé biết, có một người phụ nữ ở đây, hại con bé cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, ăn cũng không vô, cũng không thể nào đi vào giấc ngủ? Là ai hại con bé phải gượng cười, chỉ sợ con cũng nhìn ra cái gì đó rồi đi? 

 Con nghĩ tại sao mẹ lại làm như thế? Nếu không phải là vì con làm tổn thương con bé nhiều như vậy, mẹ cũng đâu cần vì con mà dọn dẹp những thứ tàn cuộc này? Nếu mà ngay từ đầu mẹ biết con sẽ khi dễ Tâm Oanh nhiều như thế, thì mẹ và cha con căn bản sẽ không đồng ý nhận nuôi Tâm Oanh." 

 Thiếu Kỳ áy náy cúi đầu không nói. 

 Anh không biết, tuyệt đối không biết Tâm Oanh khổ sở đến mức này, bởi vì anh quá chậm hiểu, mới phát hiện ra tình yêu đối với cô quá muộn màng, mới hại cô khổ sở như thế. 

 Thì ra trước mặt anh cô biểu hiện ra vui vẻ là giả , anh cho rằng. . . . . . Anh vẫn cho rằng mình đã để cho cô quên đi nỗi đau đớn khi bị thất tình. 

 "Nhưng bây giờ con đã biết mình yêu cô ấy, mặc dù lúc trước những tổn thương đã tạo thành, nhưng con sẽ thỉnh cầu cô ấy tiếp nhận con thêm một lần nữa, tuyệt đối sẽ không làm tổn thương tấm lòng của cô ấy nữa." 

 "Vậy sao? Con sẽ không lấy thân phận anh trai để đối xử với nó nữa sao?" 

 "Con sẽ lấy thân phận anh trai để cưng chiều cô ấy, sủng nịnh cô ấy, cũng sẽ lấy thân phận người yêu để đem lại cho cô ấy nhiều hạnh phúc và tình yêu." Thiếu Kỳ không chút do dự nói. 

 "Con sẽ không dùng những người phụ nữ khác làm tổn thương con bé nữa chứ?" 

 "Sẽ không, cô ấy là duy nhất." 

 Tim của anh cũng đã bị bóng dáng của cô lấp đầy, làm sao còn có thể chứa đựng những người phụ nữ khác nữa? 

 "Con sẽ không chạy trốn tình yêu của con bé đối với con?" 

 "Cô ấy yêu con, chính chuyện hạnh phúc nhất cuộc đời này của con, cho dù cô ấy đã quyết định buông tha, con cũng sẽ làm cho cô ấy yêu con thêm lần nữa." 

 "Tốt, mẹ tạm thời tin tưởng con sẽ đối xử tốt với Tâm Oanh." 

 Giang Tình hài lòng cười, lần đầu tiên bà cảm thấy con trai mình lại đáng yêu như vậy. 

 "Vậy cô ấy đang ở đâu rồi? Con đi đón cô ấy về." Thiếu Kỳ nóng lòng hỏi. 

 Nói nhiều lời như thế, lại bảo đảm nhiều chuyện như vậy, chính là vì anh muốn cô trở lại bên cạnh anh, để anh nói cho cô biết, anh yêu cô. 

 "Không phải con đã cho người đi theo con bé sao? Sao con không tự mình đi mà hỏi." Giang Tình tốt bụng nhắc nhở anh. 

 Chắc hẳn anh đang gấp đến váng đầu, đây thật là chuyện khó có được a! 

 "Đúng rồi! Làm sao con lại quên mất?” Thiếu Kỳ cười rộ lên, nhanh chóng xông ra ngoài. 

 "Này! Con trai, mẹ con có thể giúp con chuẩn bị hôn lễ rồi chứ?" Mặc Kính Viến ở phía sau cảm thấy thật nhức đầu lên tiếng hỏi. 

 "Tự con chuẩn bị là được rồi, hai người chỉ cần đưa cho con danh sách khách mời thôi." 

 "Thế này mới đúng chứ." 

 "Em chỉnh nó như thế thì vui vẻ rồi chứ. Hoa Vĩ Sinh đã sớm nói rõ ràng là Thiếu Kỳ đã thừa nhận là yêu Tâm Oanh rồi mà, sao em còn cố ý gây khó khăn cho nó như thế." 

 Mặc Kính Viễn cưng chìu xoa đầu vợ, cảm thấy mình thật bó tay với cô. 

 "Dĩ nhiên, từ nhỏ đến lớn, nó lúc nào cũng chiếm thế thượng phong, một chút thể diện cũng không để lại chừa lại cho người mẹ này, khó lắm mới có được một cơ hội để hòa nhau một thành, nói cái gì thì em cũng sẽ không buông tha cho nó." 

 "Đúng vậy! Nhưng em cũng đừng để cho nó phát hiện ra là chúng ta đứng sau mọi chuyện tác quái, nếu không. . . . . ." Thì có thể đủ thảm rồi! 

 "Mới sẽ không ! Ngươi nghĩ quá nhiều, ngươi không phải nói, ta không nói, Hoa Vĩ Sinh dĩ nhiên càng sẽ không nói, anh sao vậy có thể phát hiện?" Cô lòng tin tràn đầy cho là mình kế hoạch không chê vào đâu được. 

 Ngươi nhưng quá khinh thường chúng ta con trai. 

 Mặc Kính Viễn trong lòng thầm nghĩ, nhưng ông cũng không muốn nói ra vào lúc này, sẽ phá hư tâm trạng hăng hái của vợ mình mất. 

 *** bbs. fmx. cn *** bbs. fmx. cn *** bbs. fmx. cn *** 

 Cô thật sự hối hận rồi, thật sự rất hối hận. 

 Trong một quán cà phê cao cấp, Tâm Oanh cùng một người đàn ông mới quen ngồi đối diện với nhau. 

 Người đàn ông kia tựa hồ rất có cảm tình với Tâm Oanh, từ đầu tới cuối không ngừng tìm đề tài cùng cô tán gẫu. 

 Ngoài mặt, cô luôn mỉm cười ứng phó với anh ta, nhưng trên thực tế, cô đã hối hận cả ngày nay rồi. 

 Lần đầu tiên khi mới nhìn thấy người đàn ông này, cô lập tức liền muốn xoay người rời đi, nguyên nhân là vì cô một chút cũng không thể hăng hái ngồi ở đây, cùng bất kỳ một người đàn ông nào chung đụng. 

 Không phải là người đàn ông này không tốt, mà là tâm tư của cô đều bị một người đàn ông khác không nên nhớ tới chiếm hết rồi, vô luận cô có đi đến đâu, cô đều sẽ nhớ tới anh. 

 Ai! Cái này gọi là cô phải làm như thế nào để có thể quên anh? 

 "Tiểu thư Tâm Oanh? Tiểu thư Tâm Oanh." 

 Người đàn ông phía đối diện phát hiện cô phân tâm, vươn tay ra quơ quơ trước mặt cô. 

 "Thật xin lỗi, tôi có chút phân tâm rồi, vừa rồi anh nói cái gì, có thể nói lại lần nữa sao?" 

 Tâm Oanh lấy lại tinh thần, vẻ mặt áy náy cười cười. 

 "Không sao, Mặc thúc thúc nói mấy ngày nay tâm tình cô không được tốt, cho nên mới muốn tôi dẫn cô ra ngoài giải sầu, nếu như cô cảm thấy phiền não, nếu không ngại thì có thể nói một chút với tôi, mặc dù chúng ta mới biết không lâu, tôi cũng không phải là người biết nói chuyện, nhưng tôi có thể là một người rất tốt để lắng nghe." Người đàn ông không ngại cười an ủi cô. 

 Lần đầu tiên khi anh ta nhìn thấy cô, anh ta rất nhanh đã bị cô hấp dẫn, chỉ là, anh biết giữa mình và cô không có khả năng, bởi vì từ trong mắt của cô, anh có thể nhìn ra trong lòng cô đã sớm có đối tượng. 

 Khốn khổ vì tình, sợ rằng đây chính là nguyên nhân khiến cho tâm tình cô không tốt. 

 "Cám ơn." Tâm Oanh cảm kích ý tốt của anh. 

 Thiếu Kỳ từ cửa lớn đi vào, liếc mắt liền thấy hai người đang ngồi trong góc. 

 Anh lẳng lặng đi tới ngồi cách bọn họ mấy bàn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.