Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Sau khi tan học, Hứa Ngôn ngẩn người tại chỗ một lúc thì nghe thấy em gái gọi:
- Mi vi phạm vào điều thứ chín của khế ước rồi!
Hứa Ngôn hồi thần, lúc này cậu mới nhận ra các bạn đã về gần hết, trong lớp chỉ còn vài người đang bận rộn dọn dẹp vệ sinh.
Có lẽ vì các học sinh trực nhật đứng xa nên Lộ Lăng chỉ cần nói nhỏ là sẽ không lo có người nghe thấy lời kịch tự kỷ của mình.
Còn điều thứ chín trong khế ước thì chính là “Trong vòng năm phút sau khi tan học phải tới trước cửa lớp của Chân Thần”, tất nhiên Hứa Ngôn còn nhớ rõ, thế nhưng hôm nay cậu chẳng có tâm tình làm theo.
Thấy mãi mà Hứa Ngôn không phản ứng lại, Lộ Lăng thúc giục:
- Kỵ sĩ của bản thần, còn không mau thu dọn sách vở đi?
Hứa Ngôn không làm theo cũng chẳng nói gì, cậu chỉ yên lặng cất sách vở rồi đứng lên, đi ra ngoài. Từng cử động của cậu đều có vẻ tràn đầy áp lực
Lộ Lăng đi sau, hỏi:
- Tối qua bản thần đã khuyên bảo mi rồi mà? Tại sao lại lâm vào hồng trần không thoát ra được như thế?
- Có thể cho anh yên lặng một mình được không?
Hứa Ngôn buồn buồn nói, Lộ Lăng cũng yên lặng.
Hai người một trước một sau ra khỏi khu nhà, tới sân trường, im lặng bước trên đường về nhà, lẽ ra mọi chuyện nên như thế.
Nhưng khi ra khỏi cổng chưa bao lâu, Lộ Lăng bỗng đập vai Hứa Ngôn, nói:
- Mi ở đây chờ ta một chút!
Sau đó, thiếu nữ chạy vào cửa hàng ven đường.
Hứa Ngôn khoanh tay đứng chờ.
Một lát sau, Lộ Lăng lại chạy ra, cô bé đứng cách cậu một bước, ngửa mặt nhìn cậu:
- Này, bản thần thưởng cho mi!
Thiếu nữ đưa một cây kem ra.
Hứa Ngôn nói:
- Bây giờ anh không muốn ăn kem.
- Vậy thì chịu rồi, đành để bản thần tự giải quyết vậy.
Lộ Lăng nhún vai, dường như bị ảnh hưởng, động tác nhún vai của cô cực kỳ giống với Hứa Ngôn.
Cô bé xé vỏ, giơ chiếc kem bốc hơi lạnh lên miệng.
- Từ từ đã! Em đang đến kỳ cơ mà?
Hứa Ngôn đột nhiên nhớ ra chuyện này, cậu túm cổ tay cô bé lại:
- Tối hôm trước đau như thế, bây giờ còn dám ăn kem à?
Lộ Lăng thừa cơ hỏi luôn:
- Vậy cây kem này phải làm thế nào?
Hứa Ngôn bất đắc dĩ đáp:
- Cho anh, để anh giải quyết nó vậy.
Thiếu nữ cười giảo hoạt, hệt như con hồ ly ăn vụng thành công.
Hứa Ngôn cầm kem, bắt đầu ăn.
Thiếu nữ rút một viên chocolate từ trong cặp ra, xé vỏ, ném vào miệng rồi từ từ thưởng thức.
Hứa Ngôn làu bàu:
- Rốt cuộc thì em thích đồ ngọt đến chừng nào hả?
- Đồ ngọt có thể bổ sung năng lượng tiêu hao của não bộ rất hiệu quả, nhất là với Chân Thần chưa tìm về được lực lượng, chỉ có thể dùng trí nhớ thay cho thần lực, chính vì vậy sẽ tiêu hao trí nhớ hơn thường nhân rất nhiều. Trước khi thần tính chưa thức tỉnh, bản thần đã rất yêu thích đồ ngọt rồi, có thể bổ sung năng lượng, cũng đánh thức thần tính.
- Em thèm thì cứ nói thẳng đi, đừng có dùng phương pháp biểu đạt gián tiếp như vậy.
Nói rồi, Hứa Ngôn cắn một miếng kem.
Lúc này, chocolate trong miệng Lộ Lăng đã tan hết, sau đó, cô bé bắt đầu nhìn về phía cây kem trên tay Hứa Ngôn. Lộ Lăng chợt hối hận, muốn làm anh trai vui thì còn nhiều cách, cớ sao phải cho anh ấy ăn kem? Trơ mắt nhìn người khác ăn mà mình không được ăn, đau khổ biết bao!
Hứa Ngôn thấy ánh mắt của em gái thì hỏi:
- Em nhìn anh làm gì, thèm ăn à?
Thiếu nữ liếm môi:
- Muốn ăn kem quá, hay là anh chia cho em một miếng nhỏ đi?
- Không phải là anh không muốn cho nhưng tình trạng sức khỏe em bây giờ thực sự là không được. Đêm hôm trước đau thế nào em chưa quên chứ hả?
- Một miếng nhỏ thôi, bé tí tẹo thôi!
Thiếu nữ vội giơ tay.
Hứa Ngôn đưa kem tới trước mặt cô bé, Lộ Lăng rướn cổ, há miệng.
Đột nhiên, cậu rút kem lại, trêu chọc:
- Quả nhiên là không được, tất cả là vì sức khỏe của em thôi.
- Em liếm một miếng thôi mà!
Hứa Ngôn vẫn lắc đầu.
Lộ Lăng bĩu môi nghĩ một lát rồi quyết định sử dụng tuyệt chiêu.
- Anh trai à, cho người ta một miếng, một miếng bé tẹo thôi, được không?
Này này, gọi anh trai kìa! Lại còn dùng giọng nói đáng yêu như thế mà gọi anh trai nữa!
Hứa Ngôn giật giật miệng, cậu nhịn đau từ chối:
- Không được, gọi anh cũng vô dụng thôi!
Nhưng Hứa Ngôn quá ngây thơ, thần lực của nữ thần đại nhân đâu chỉ có vậy.
Lộ Lăng sát lại. Một giây sau, thiếu nữ đặt nhẹ hai tay trước ngực cậu, đôi mắt đáng yêu nhìn cậu chăm chú như mèo con nũng nịu, nói:
- Onisannnn
Hứa Ngôn hoa cả mắt, hai chân mềm nhũn, suýt nữa thì phun cả máu mũi.
Tranh thủ thời gian cậu trúng chiêu còn chưa hoàn hồn, Lộ Lăng nhanh nhẹn cướp kem, cắn một miếng đúng chỗ Hứa Ngôn chưa ăn tới.
Thấy cô bé chuẩn bị cắn miếng thứ hai, Hứa Ngôn vội vàng cướp kem lại.
- Đúng là không nên để em tiếp xúc với giới otaku, chưa gì đã học được đòn sát thủ lợi hại như vậy rồi.
- Hì hì, hối hận cũng muộn màng, bản thần đã ăn rồi nhé!
- Em là nữ thần kiểu gì thế? Liêm sỉ đâu rồi?
Về đến nhà, ăn cơm xong, Hứa Ngôn lập tức về phòng đóng cửa.
Ngay sau đó, cửa lại mở ra, Lộ Lăng mau chóng len vào.
- Mi đã rèn luyện ở hồng trần về rồi, bản thần tiếp tục giám sát mi tu hành.
Thiếu nữ cầm laptop lên, ngồi xuống giường.
Hết thảy đều quay lại với cuộc sống như khi Hứa Ngôn chưa yêu Trương Hân Di, điều này khiến Hứa Ngôn cảm thấy hoảng hốt.
Thấy vẻ mặt của cậu, Lộ Lăng hỏi dò:
- Nghĩ gì thế?
- Không có gì?
- Muốn ăn kem không? Tủ lạnh còn đấy!
- Với em thì kem đúng là thuốc trị bách bệnh nhỉ.
Hứa Ngôn không thể dừng phun tào.
Lộ Lăng nghiêng đầu rồi nghiêm túc gật gật:
- Không vui thì ăn kem là ổn.
- Anh không phản bác nổi.
Hứa Ngôn đang cảm khái thì điện thoại reo vang.
Là Lưu Tử Hằng.
- Có thứ tốt này, muốn không?
Giọng nói như phát hiện kho báu của đồng đảng khiến cậu tỉnh táo:
- Mày có gì hay?
- Tao vừa trao đổi với đại ô sư, đại ô sư cho tao hạt giống của một hệ liệt siêu cấp.
- Đại ô sư?
Không đến một giây, Hứa Ngôn lập tức nhớ ra một cái tên:
- Ý mày là Đinh Hâm á?
- Không, là lão lái xe thần cấp của trường cơ! Trên thế giới này, kẻ có thể dùng hạt giống nhồi vào một USB chắc không nhiều.
- Đúng, nhưng mà mày gọi cho tao có ý gì?
Đầu dây bên kia dừng lại một lát mới nói:
- Vì chuyện của Trương Hân Di, tao thấy tinh thần mày sa sút lắm, nên là...
- Cho nên mày chia sẻ “phim hành động tình cảm” với tao? Ha ha, người anh em, mày thực sự là giỏi an ủi!
- Khỏi nói nhảm, cho tao tin chính xác đi, mày muốn không?
Hứa Ngôn quay lại nhìn Lộ Lăng, dường như cô bé đang chăm chú xem laptop, lúc này cậu mới khẽ nói:
- Mai đi học rồi nói.