Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Ngày thứ hai của kì nghỉ hè, Hứa Ngôn cùng ba đi tới bể bơi.
Hai cha con thay đồ bơi xong thì đi tới phía bể bơi hình chữ nhật. Tiếp đó, Hứa Vọng Hải giao hẹn thế này:
- Một vòng cả đi cả về, tổng cộng là một trăm mét. Phân thắng bại trong một lượt, không thành vấn đề chứ?
- Đã biết ạ, hạn mức tiền tiêu vặt của kì nghỉ hè sẽ được quyết định tại đây.
Hứa Ngôn gật đầu.
Hứa Vọng Hải xoay khớp cổ chân cổ tay để khởi động nhưng ông không hề chú ý tới khóe miệng đang nhếch lên của thằng con trai mình. Trong lúc cùng làm nóng người với ba, Hứa Ngôn không thể kìm được mà nở một nụ cười mỉm đầy âm hiểm.
Vừa nắm kéo khớp khuỷu tay, Hứa Ngôn vừa giả bộ lơ đãng hỏi:
- Ba này, hôm nay ba quyết định chọn bơi lội làm hoạt động quyết định thắng thua là vì mấy hôm nữa nhà mình sẽ đi nghi ở biển phải không?
- Đúng thế đấy, trước khi đi biển thì tới hồ bơi để tìm kiếm cảm giác. Ba với Thanh Mai đã bàn bạc xong xuôi cả rồi, em gái con chưa bao giờ đi biển nên ba mẹ muốn đưa em đi thăm thú.
- Ra thế. Mà ba mẹ đã hỏi ý kiến Tiểu Lăng chưa? Con bé có muốn đi biển không?
Nghe con trai nói như thế, Hứa Vọng Hải cũng nhíu mày, ông đáp lại bằng một giọng điệu không chắc chắn lắm:
- Vẫn chưa hỏi ý con bé thế nào, nhưng mà... hẳn là nó sẽ không từ chối nhỉ?
- Ha ha...
Hứa Ngôn cười.
Cuối cùng thì Hứa Vọng Hải cũng để ý tới nét mặt của con trai, ông lo lắng hỏi:
- Chẳng lẽ con bé không muốn đi du lịch à?
- Việc này thì khó nói lắm ạ, chẳng phải con đã nói với ba rồi còn gì?
Hứa Ngôn nhún vai:
- Tiểu Lăng là một đứa bé rất cá tính, ba không thể dùng suy nghĩ của mình để đoán xem con bé nghĩ gì được đâu.
Hứa Vọng Hải hỏi dò:
- Thế hay là con thử hỏi xem nghỉ hè con bé muốn đi đâu đi?
- Chúng ta thi xong đã rồi nói sau. Ba đã khởi động xong chưa?
- Xong rồi.
- Vậy thì tốt rồi, con đếm đến ba, chúng ta sẽ bắt đầu nhé.
- OK.
- Một, hai...
Hứa Ngôn chỉ đếm tới hai rồi đột nhiên ngưng bặt.
Hứa Vọng Hải quay đầu nhìn sang:
- Sao thế?
- Ba!
Tranh thủ thời cơ này, Hứa Ngôn hô lên một tiếng rồi thả người xuống nước.
Chỉ mất chưa tới nửa giây, Hứa Vọng Hải đã kịp phản ứng lại, ông vội vàng lao xuống nước.
Nhưng dù thế nào đi nữa thì ngay từ khi xuất phát, có một sự thật là Hứa Vọng Hải đã để thua Hứa Ngôn một đoạn, tuy nhiên ông không hề tức giận vì Hứa Vọng Hải hiểu rằng cho dù có dùng mấy thứ thủ đoạn nhỏ thế này, thằng con trai cũng không thể sánh bằng mình được.
Tuy là tính dẻo dai cơ thể của Hứa Ngôn không tồi nhưng so sánh với người cha toàn năng trong đủ mọi hạng mục vận động thì đúng là chưa đáng nhắc tới, chỉ tính tới việc bơi lội này thôi, dù là sức bật hay sức bền thì Hứa Ngôn đều chẳng thể nào trở thành đối thủ của cha mình được.
Hứa Ngôn hiểu quá rõ điểm này, dù gì cậu cũng có rất nhiều kinh nghiệm thất bại để tự nhắc nhở bản thân.
Vậy nên dù lúc xuất phát có sử dụng chút thủ đoạn và chiếm được ưu thế dẫn đầu đi nữa thì Hứa Ngôn vẫn không dám chủ quan. Vừa mới xuống nước, cậu lập tức dùng hết sức mình, nhắc tới thế bơi có thể đạt được sức bật mạnh nhất thì chắc chắn không phải nghi ngờ, đó chính là bơi bướm. Tuy nhiên, lực cánh tay và cơ bụng của Hứa Ngôn hoàn toàn không đủ để giúp cho cậu bơi bướm trong khoảng cách dài, vậy nên thế bơi cậu sử dụng là bơi tự do.
Hứa Vọng Hải đuổi theo phía sau lưng con trai, ông dùng thế bơi ếch nhàn nhã tới gần. So với bơi tự do, dù sức bật của bơi ếch không bằng nhưng ưu điểm của nó chính là ít tốn sức hơn và cũng ổn định hơn, có thể giúp người ta duy trì sức trong một khoảng cách dài.
Vậy là trong quá trình thi đấu, Hứa Ngôn ở đằng trước cứ dốc sức mà bơi, còn Hứa Vọng Hải thì ở bình tĩnh theo sát ngay phía sau.
Hai mươi mét, bốn mươi mét, chạm vào vách tường, quay người tiếp tục, sáu mươi mét, tám mươi mét...
Tới khi chỉ còn hơn mười mét nữa là tới điểm cuối cùng, Hứa Vọng Hải đột ngột tăng tốc!
Ông mở rộng hai tay, mạnh mẽ quạt nước, mượn đà động tác thu tay, ông dồn sức quạt một đường sau đó từ vai kéo theo khuỷu tay, khuỷu tay lại kéo theo cánh tay giơ lên, sau đó đột ngột đập nước rồi lại vẩy nước, cứ thế lặp lại liên tục. Cùng lúc đó, hai chân ông đập lên xuống như cá heo tạo thành một lực vô cùng mạnh, cứ thế, Hứa Vọng Hải mau chóng đuổi theo Hứa Ngôn.
Cùng lúc này, xung quanh và trong bể bơi đều có rất nhiều người dừng hoạt động của mình lại để quan sát Hứa Vọng Hải đang bơi bướm. Phải biết rằng người có thể bơi bướm một cách chuẩn xác, dù ở đâu đi chăng nữa, cũng rất hiếm gặp, huống chi là một người có tốc độ nhanh và dáng bơi tiêu chuẩn giống một kiện tướng như Hứa Vọng Hải.
Chỉ trong chớp mắt, Hứa Vọng Hải đã vượt qua Hứa Ngôn.
Thấy cha đã sắp chạm tới đích, Hứa Ngôn hít một hơi thật sâu rồi gào lên:
- Tiểu Lăng bảo là em ấy không muốn đi biển đâu!
Động tác của Hứa Vọng Hải lập tức chậm lại.
Tiếng gọi của Hứa Ngôn rất lớn nên không chỉ có Hứa Vọng Hải mà ngay cả những người đang đứng ngoài quan sát cũng nghe thấy, thế nhưng các khán giả không hiểu được ý trong câu nói này, lại càng không thể hiểu được một câu nói ngắn ngủi này sẽ tạo ra sự quấy nhiễu lớn tới nhường nào đối với vị kiện tướng bơi bướm kia.
Hứa Vọng Hải dừng động tác lại, quay đầu hỏi:
- Con bảo cái gì cơ? Tiểu Lăng không muốn cùng đi với chúng ta?
Nhưng Hứa Ngôn không đáp, chẳng những không trả lời, cậu còn tăng tốc, vội vã bơi vượt lên vài mét, vươn tay chạm vào thành bể bơi.
- A ha ha ha... Thắng rồi!
Hứa Vọng Hải bất lực nhìn sang con trai:
- Từ đầu đến cuối, con đúng là chơi khôn lỏi đến tận cùng rồi đấy.
- Con mặc kệ! Dù gì thì cũng là con thắng, tiền tiêu vặt nghỉ hè có rồi!
Còn chưa kịp cười ra tiếng thì Hứa Ngôn đã thấy chân trái mình co rút liên tục và kèm theo cả đau nhức:
- Ôi chao đậu má, chuột rút rồi!
Rõ ràng là ở giai đoạn bứt tốc cuối cùng, Hứa Ngôn đã dùng sức quá nhiều.
Thấy con trai đang dần chìm xuống, Hứa Vọng Hải kịp thời bơi tơi bên cạnh, đỡ lấy Hứa Ngôn.
Trong lúc đỡ con trai lên bờ, ông vẫn không quên hỏi:
- Nghe nói Tiểu Lăng không muốn đi à, đúng là thế phải không? Tại sao?
- Không có gì, con bé cảm thấy chuyện nghỉ hè mà đi biển là quá tầm thường.
- Thế nghỉ hè con bé muốn làm gì?
- Đi du lịch, nhưng mà con bé phải được tự chọn địa điểm mới được. Theo như con biết thì Tiểu Lăng đã chọn xong rồi.
- Ra thế...
Khuôn mặt Hứa Vọng Hải hiển rõ sự thất bại.
Sau khi vịn cho con trai lên bờ, Hứa Vọng Hải bắt đầu xoa bóp bắp chân cho Hứa Ngôn. Những người xung quanh vừa mới khi nãy còn đang vây xem kiện tướng bơi bướm thì trên đầu hiện lên đầy dấu chấm hỏi: Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Rốt cuộc tình hình này là như thế nào?
......
Khi về tới nhà, Hứa Ngôn rạng rỡ như hoa, tâm trạng vui vẻ.
Phải biết là ngay vừa nãy, ba cậu đã cho cậu một lượng tiền tiêu vặt lớn, ít ra với học sinh trung học mà nói thì số tiền này đủ để chèo chống cả một kì nghỉ hè phóng túng.
Hai người lái xe về khu tập thể, sau khi dừng xe rồi, hai cha con đi vào khu nhà, bước tới cửa chính.
Hứa Ngôn đi đằng trước Hứa Vọng Hải, cậu móc chìa khóa, mở cửa.
Tiếp đó, hình ảnh trước mắt làm cho cậu suýt chút nữa thì rơi cằm!
Ngay trên ghế sa lông của phòng khác, hai thiếu nữ đang ôm lấy nhau. Nói đúng ra là Lâm Vũ Tịch ôm lấy Lộ Lăng, còn Lộ Lăng thì đang cố gắng giãy giụa, có vẻ như cô bé đang muốn trốn thoát khỏi lồng ngực của bạn thân mình.
Không nhưng thế, điều đáng sợ hơn chính là cả Lâm Vũ Tịch lẫn Lộ Lăng đều đang ở trong trạng thái đầu tóc rối bù, quần áo xộc xệch!
Cửa vừa mở ra, Lâm Vũ Tịch và Lộ Lăng đều dừng lại, cùng nhìn về phía cửa.
Thấy Hứa Ngôn và Hứa Vọng Hải xuất hiện ở cửa ra vào, Lâm Vũ Tịch vội vàng giải thích:
- Em với Tiểu Lăng chỉ đang đùa nhau, đang cù nhau thôi!
Khóe miệng Hứa Ngôn giật giật.
Hứa Vọng Hải lại chẳng hề để ý, theo cái nhìn của ông thì giữa hai cô bé mà đùa giỡn thế này thì cũng là chuyện quá bình thường, vì vậy ông chỉ nói:
- Là bạn của Tiểu Lăng à? Không sao, hai đứa cứ chơi đi.