Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Lộ Lăng ăn no xong lập tức bỏ về phòng, Hứa Ngôn còn phải ở lại rửa bát, lau bàn rồi dọn bếp các kiểu… dù sao chính cậu cũng tự hứa hẹn sẽ chăm sóc em gái để đổi lấy một chiếc máy tính mới thế nên mới không dám gọi cô em kia ra giúp một tay.
Dọn dẹp xong Hứa Ngôn về phòng ngồi nghỉ, cậu chợt phát hiện ra giờ mình chỉ có duy nhất một con đường là làm bài tập.
Vì trong giờ tự học cũng đã làm được một phần, còn mượn bạn cùng bàn bài tiếng Anh để chép nên chỉ một lát sau cậu lại phát hiện ra đến bài tập mình cũng làm xong nốt rồi. Quan trọng nhất là giờ còn chưa đến 10 giờ tối – đúng là chuyện hiếm xưa nay chưa từng có kể từ lúc khai giảng đến giờ.
Làm xong bài tập Hứa Ngôn liền đứng dậy, đến phòng Lộ Lăng, sau khi gõ hai tiếng cậu mới nghe được tiếng con bé khó chịu bảo:
- Đi chỗ khác chơi đi, phàm nhân.
Hứa Ngôn thở dài thườn thượt, tự động đẩy cửa đi vào.
Đập vào mắt là cô em gái đang cuốn mình trong chăn, lưng dựa vào tường, tay ôm quyển sách. Cô bé có vẻ vừa tắm xong, vai vẫn còn khoác chiếc khăn lau, từng lọn tóc ướt nhẹp đang đè trên đó. Bóng đèn trên trần cũng không hề bật, cả phòng chỉ có ánh sáng phát ra từ chiếc đèn bàn ngay đầu giường. Qua chiếc đèn mờ ảo chiếu rọi, mặt nghiêng của con bé… đẹp như ngọc ngà.
Thấy quyển sách trong tay Lộ Lăng cậu cười trêu:
- Giờ còn đọc Thần Thoại Hy Lạp ấy hả? Em đang xem cậu em trai Zeus của mình đi gieo giống khắp nơi hay đang nhìn lược sử về cháu gái Athena thế?
Lộ Lăng nhếch mi liếc cậu một cái, nói đầy vẻ khinh bỉ:
- Trong truyện thần thoại chỉ toàn suy đoán vớ vẩn của loài người, vốn không thể hiện được hình ảnh các vị thần một cách đúng đắn được.
- Ồ, đúng là thần thoại đều do con người viết ra, đương nhiên không làm ngài hài lòng được rồi.
Vừa nói Hứa Ngôn vừa đi đến bên giá sách.
Lộ Lăng hỏi ngay:
- Mi làm gì thế hả?
- Tìm vài cuốn sách đọc thôi. Máy tính của anh bị em chiếm rồi, di động thì… thôi, không nói cho đỡ đau lòng. Tóm lại là để tránh cho anh chết vì chán thì em để anh kiếm vài cuốn sách đọc chơi nhé?
Ánh mắt cậu đảo qua cả giá sách một vòng, xong nhướn người lấy ra một quyển Truyện Ngắn Asimov và Gặp Gỡ Với Rama trên chỗ cao nhất, sau đó lại thấy bộ tiểu thuyết tên Tam Thể ngay bên cạnh.
- Em đọc Tam Thể chưa?
Hứa Ngôn hào hứng hỏi.
- Tam Thể á?
Vừa nghe thấy câu hỏi ngược của em gái cậu đã biết ngay đáp án rồi. Hứa Ngôn lập tức rút quyển Tam Thể tập một ra, đặt ngay đầu giường con bé:
- Em đọc quyển này đi, hay lắm đó. Tập đầu tiên chỉ là mở đầu thôi, tập hai và ba sẽ tuyệt hơn nhiều.
- Không thích! Dù sao cũng đều là đám người phàm viết vớ vẩn.
- Không, quyển này đáng đọc lắm đó. Không nói đến những cuốn khoa học viễn tưởng của nước ngoài thì đây là tiểu thuyết tiếng Trung về mảng này hay nhất mà anh từng đọc, trong sách giải thích kỹ càng cả về các nguyên lý khoa học, viết rất thật, lại còn…
Không đợi Hứa Ngôn diễn thuyết xong Lộ Lăng đã vội cắt lời:
- Tiểu thuyết nói đến cùng cũng đều là hư cấu, câu chữ bên trong thì có thể uyên thâm đến đâu chứ, còn chẳng bằng đọc Luận Ngữ. Phàm nhân ngu xuẩn, trên thế giới này chỉ có Toán học mới là thứ đáng tin nhất!
Khóe miệng Hứa Ngôn run lên, mãi mới thốt ra nổi một câu:
- …Ừ được rồi, anh thua.
Lộ Lăng đang tính cúi đầu đọc sách tiếp nhưng bỗng nhiên lại nhớ ra gì đó nên hỏi:
- À mà cái từ Tam Thể kia là có ý gì thế?
- Em hỏi tên sách sao?
Hứa Ngôn ngẫm một lát:
- Là một câu hỏi trong cơ học Newton. Ba thiên thể bị ảnh hưởng bởi lực hấp dẫn riêng thì tìm ra quỹ đạo của chúng thế nào ấy? Đến giờ vẫn chưa có lời giải cho câu hỏi đó.
Lộ Lăng chống cằm suy tư, lát sau lại hỏi:
- Vì sao đến giờ vẫn không có đáp án? Đó là một câu hỏi rất khó sao?
- Hở?
Hứa Ngôn ngơ ngác, tỏ vẻ cậu nghe không hiểu gì hết.
- Xì, tự anh xem đi.
Lộ Lăng lấy di động, lên mạng gõ một loạt.
Hứa Ngôn đợi một lát thấy con bé càng lúc càng chăm chú nên cũng tò mò liếc qua một cái, vừa hay lại thấy… chi chít các con số cùng công thức như kiến bò chồng chéo lên nhau, đã thế còn có thêm chú giải dài dằng dặc đi kèm.
- Em đang xem câu hỏi về tam thể à?
Hứa Ngôn run rẩy hỏi.
- Ừ, thì ra câu hỏi về thiên thể này là một câu rất hay…
Con bé lầm bà lầm bầm:
- Hỗn loạn, không đủ điều kiện ràng buộc… vậy chắc chắn không thể giải quyết được.
Trên trán Hứa Ngôn thi nhau rụng những hạt mồ hôi to như hạt đậu:
- Em nói gì thế? Sao anh nghe chẳng hiểu gì cả?
- Tiếng Trung.
- Không phải, từng từ anh đều hiểu nhưng khi ghép lại với nhau thì anh hoàn toàn không nghe ra có ý gì hết…
- À, vì mi là phàm nhân ngu xuẩn đó. Yên tâm, ta sẽ không ghét mi chỉ vì mi ngu đâu, dù sao mi vẫn rất được việc, như là nấu cơm này…
Đang nói, con bé bỗng ngước lên:
- Với lại thì ra câu hỏi kinh điển thế này mà ta chưa nghe thấy bao giờ, phải cảm ơn mi đã đề cử nữa đấy.
- Đừng! Anh giới thiệu cho em là tiểu thuyết khoa học viễn tưởng chứ không phải câu hỏi toán học!
…
Lúc Hứa Ngôn đang chiến đấu với bàn chải đánh răng trong nhà vệ sinh thì nghe thấy tiếng mở cửa. Cậu ngậm nguyên bàn chải ló đầu ra xem, thấy ba mình cùng mẹ kế đang đổi dép vào nhà.
Vừa thấy cậu Lộ Thanh Mai đã hỏi ngay:
- Con bé ngủ chưa?
Hứa Ngôn gật đầu.
- Nó tắm chưa?
Hứa Ngôn vẫn gật đầu.
Lộ Thanh Mai như là lại nhớ ra gì đó, cau mày hỏi thêm:
- Nó có dưỡng da trước khi ngủ không?
- Hử?
Hứa Ngôn ngậm đầy kem đánh răng trong miệng, chỉ ậm ừ bảo:
- On ông iết (Con không biết).
- Thế có phải nó tắm xong là đi ngủ luôn không?
Hứa Ngôn bất đắc dĩ chỉ miệng mình xong lại chỉ vào nhà vệ sinh, ý bảo mình còn đang đánh răng dở đây này. Nhưng Lộ Thanh Mai lại không chờ được, vừa đổi dép xong đã vào thẳng phòng Lộ Lăng.
- Tiểu Lăng, con đừng ngủ vội, dậy đi con… Sao da dẻ lại thế này! Con lại lười không dưỡng da đấy hả!
Giọng nói vẫn luôn mềm mại dịu dàng của Lộ Thanh Mai bỗng nhiên cao vút lên, không khác bất cứ một bà mẹ ghê gớm nào trên đời.
- Mẹ, con đang ngủ mà, buông con ra!
Mới có vài giây thôi mà Lộ Lăng đã bị mẹ mình lôi xềnh xệch vào toilet. Cô bé tuy tỏ ra vô cùng khó chịu nhưng cũng không phản kháng lại được.
Cửa phòng vệ sinh vừa đóng đã nghe thấy tiếng hai mẹ con vọng ra:
- Mẹ nói bao nhiêu lần rồi hả, tắm xong nhất định phải dưỡng da cẩn thận vào, không được quên cơ mà… Ôi trời ơi! Sao da mặt con khô khốc thế này hả? Có phải lại không đắp mặt rồi không?
- Mẹ…
- Con đừng có lười! Da con đẹp như bây giờ còn không phải nhờ mẹ hả? Con còn không biết điều nữa à?
- Mẹ, con…
- Đừng cử động! Làm như cũ đi, để mẹ đắp mặt nạ giúp con, kem dưỡng da con bôi dần đi, trên lưng không tới thì đợi chút mẹ bôi cho.
- Tự con làm được mà…
- Cấm cãi! Mẹ mát xa thích thế mà con còn chê hả? Đừng có lườm mẹ, vô dụng thôi! Làm ngay đi cho mẹ, cái đồ ngang bướng này… Yên để mẹ đắp mặt cho nào, đừng có cau mày! Mẹ đi làm mệt muốn chết mà về còn phải lo cho con nữa, mẹ không khó chịu thì thôi con còn kêu ca gì hả…
Hứa Ngôn trợn mắt há mồm nghe. Mãi lâu sau cậu mới quay sang nhìn ba mình, không kìm được cười nhạo:
- Đúng là không ngờ được, tự cao như em gái mà còn bị mẹ ép đến không dám nói gì luôn.
Hứa Vọng Hải lại thở dài một hơi:
- Thanh Mai chăm sóc con gái rất tốt, người làm cha như ba lại không biết làm gì hết. Chăm sóc da, kem dưỡng, mặt na gì gì đó… Ôi, ba chẳng hiểu gì cả!
- Ai bảo hồi xưa ba…
Hứa Ngôn đang muốn mỉa mai ông già mình nhưng nhớ tới một chuyện, lập tức lại tự vả cho mình một cái.
Hứa Vọng Hải kinh ngạc hỏi:
- Con làm sao thế?
- Má nó, vừa rồi con không để ý nuốt hết cả kem đánh răng rồi.
…
Mười một giờ đêm điện thoại của Lưu Tử Hằng kêu lên vang dội. Thằng nhóc này vội vàng tạm dừng bộ phim kinh dị đang xem để nhận cuộc gọi của bạn chí cốt.
- Thằng kia, giờ này còn gọi gì hả?
- Tao tìm được cái gáy của em gái tao rồi!
Đầu dây bên kia là tiếng hét kích động của Hứa Ngôn.
Lưu Tử Hằng nhíu mày nghi hoặc:
- Cái gáy của em mày á? Là cái quái gì thế?
- Mày có đọc Attack On Titan không?
- Không.
- Được rồi, ý tao là nhược nhiểm ấy, chính là gót chân Achilles ý…
Hứa Ngôn thở dài thỏa mãn:
- Mà không sao, gọi là quái gì chả được. Tóm lại tao nghĩ ra cách cho con bé hâm dở kia một bài học rồi!
Lưu Tử Hằng hào hứng tiếp lời:
- Ý mày là sau khi bị em gái hành hạ mấy ngày cuối cùng mày cũng tìm được cách trả đũa rồi hả? Nói ra để anh đây cho ý kiến xem nào. Attack On Titan tao không đọc nhưng Nhật Ký Dạy Dỗ Em Gái tao có biết đó.
- Hừ… mày kinh thật đấy.
- Thôi đi, mày còn giả ngây hả? Mau nói cho anh đây nghe nào.
Bên kia im lặng một lát mới bảo:
- …Không được. Mày vừa nói mấy thứ xấu xa nên tao phải cảnh giác mới được.
- Cảnh giác cái quái gì chứ?
- Ừm, về kế hoạch của tao, đều là chuyện của anh em tao, nói với mày làm quái gì. Đúng, là thế đấy, nói với ai cũng được chứ nhất định không được nói cho đồ mồm rộng như mày.
- Xì! Mày vẫn giả vờ ngây thơ thật hả? Cả năm học này có lần nào mày gặp chuyện mà không tìm tao xin ý kiến đâu? Sách báo cấm rồi trò chơi người lớn các thứ có cái gì bọn mình không kể với nhau đâu. Hai đứa thân quá còn gì nữa, đúng không?
Thế nhưng Hứa Ngôn vẫn quả quyết:
- Không được, chuyện này có liên quan đến em gái tao.
- Mày…
- Thế nhé, tao cúp máy đây.
Lưu Tử Hằng ngay lập tức cuồng bạo:
- Nói cho rõ đi thằng kia! Tự mày gọi cho tao trước đấy nhá! Lúc bảo kể cho tao lúc lại bảo không kể nữa, mày gọi đến là muốn trêu tao đấy hả!
- Thì sao nào?
Hứa Ngôn vặc lại.
- Ha ha ha ha ha… Tao làm sao dám chế giễu người thắng cuộc chứ? Mày…
Không để Lưu Tử Hằng nói hết Hứa Ngôn đã nhấn nút tắt máy.
Lưu Tử Hằng tức điên, ném bộp máy lên giường, tức tối rít lên:
- Thằng mất dạy! Cái loại cuồng em gái xong lại còn có đứa em gái rõ xinh xắn, đúng là nhân vật chính còn gì nữa! Đã thế còn dám gọi điện khoe với ông hả? Khoe cái đầu mày ấy mà khoe!