Dịch giả: Lãng Nhân Môn
- Hứa Ngôn, tớ... thích cậu.
Thiếu nữ đỏ mặt nói vậy rồi giơ chén rượu trong tay lên.
Dưới ánh đèn sáng tỏ trên hành lang, rượu trong ly ánh lên màu đỏ hồng của ráng chiều, đồng thời cũng làm cho ráng chiều trên gương mặt thiếu nữ càng thêm tươi đẹp.
Hứa Ngôn ngây ngẩn.
Đây không phải lần đầu tiên cậu được tỏ tình, thế nhưng lần này lại khác với lần trước. Lần trước, cậu đã được chuẩn bị tâm lý đầy đủ, còn lần này lại là một quả bom đột ngột xuất hiện.
Trước đó, cậu hoàn toàn không hề cân nhắc tới khả năng Tô Hành thích mình. Đúng là nửa năm trở lại đây, Tô Hành có nhiều tiếp xúc với cậu hơn thật, thế nhưng Hứa Ngôn luôn cho rằng cô gái này tìm đến mình là để nghĩ cách tiếp xúc với Thái Khang, là để tìm đường vòng cứu quốc mà thôi.
Vì việc nằm ngoài dự đoán nên phản ứng của Hứa Ngôn có vẻ thật vụng về, cậu lắp bắp đáp lại:
- Bạn... Tô Hành này, cậu... hôm nay không phải là ngày cá tháng tư đâu...
Tô Hành uống thêm một ngụm rượu như muốn dựa vào đó để lấy thêm can đảm. Tiếp đó, trong ánh mắt mê ly, cô gái lại kiên quyết nói:
- Thật ra từ sau khi bắt đầu lớp mười hai, tớ đã dần dần thích cậu rồi, nguyên nhân thì... chính tớ cũng không biết nữa. Thật ra mà nói, cũng chưa hẳn là thích nhiều thế nào, có lẽ chỉ thích thích một chút thôi. Nhưng tớ luôn cảm thấy... chúng ta bây giờ đã tốt nghiệp rồi, sau này có lẽ khó mà gặp lại được. Nếu không nay tớ không nói thì ngày sau có lẽ chẳng còn cơ hội để nói nữa.
Hứa Ngôn choáng váng hỏi lại:
- Vậy nên cậu... không có ý định yêu đương phải không?
- Đúng thế đấy, tớ tỏ tình với cậu nhưng cũng không muốn bắt đầu một mối quan hệ mới đâu, bởi vì tớ thích cậu, việc này chẳng liên quan gì đến cậu cả.
Tô Hành ngửa cổ uống cạn rượu trong ly rồi mỉm cười.
Hai giọt rượu còn sót lại bên khóe miệng của cô cũng ánh lên màu đỏ thẫm trong veo.
Cho tới lúc này, Hứa Ngôn vẫn không thấy Tô Hành xinh đẹp mà chỉ là thanh tú thôi, nhưng cũng chẳng phải là gu của cậu. Với cô gái vẫn thường nói chuyện với mình, cậu cũng không quá để ý mà chỉ đối xử như với một người bạn cùng lớp bình thường mà thôi.
Thế nhưng trong khoảnh khắc này, Hứa Ngôn cảm thấy trái tim mình lỡ mất một nhịp, điều này làm cậu không khỏi hoài nghi liệu có phải thằng con trai nào cũng sẽ như mình, vừa thấy có cơ hội là lập tức bắt đầu nghĩ lung tung hay không.
Tuy vậy, có nghĩ lung tung thế nào thì cũng vô dụng. Sau ngày hôm nay, hẳn là cậu sẽ không gặp lại Tô Hành nữa. Cô gái kiên quyết và phóng khoáng này sẽ chỉ là một người khách qua đường trong cuộc đời cậu mà thôi.
- Tớ biết có thể là mình quá ích kỉ, không cân nhắc tới tình cảm của cậu. Nếu có quấy rầy tới cậu thì tớ rất xin lỗi. Thế thôi, tớ còn có lời muốn nói với bạn thân trong lớp, tớ vào trước đây.
Vừa dứt lời, Tô Hành đã cầm cái ly không, lướt qua người Hứa Ngôn rồi đi vào phòng.
Hứa Ngôn dựa lưng vào tường, cúi đầu nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, lẳng lặng sắp xếp lại những suy nghĩ đang ngổn ngang trong đầu lúc này.
Cậu nghĩ rằng có lẽ giống như việc mình điên cuồng xé sách sau khi thi đại học, đây là một nghi lễ mà Tô Hành dùng để tạm biệt với thời gian đã qua mà thôi.
Khoảng mười phút sau, Hứa Ngôn đã ổn định lại những suy nghĩ trong đầu, cậu lắc đầu tự giễu.
Cậu đi vào trong phòng.
Hứa Ngôn nhìn thấy Tô Hành đang ngồi trong một đám con gái, hình như bọn họ đang chơi trò gì đó.
Cũng vào lúc này, Tô Hành đang hào hứng kêu lên với một nữ sinh khác:
- Nói thật hay là mạo hiểm? Ngoan ngoãn chọn một cái đi!
Khóe miệng Hứa Ngôn giật giật, cậu cũng không dám chắc lời tỏ tình khi nãy của Tô Hành với mình là thật hay giả nữa.
- Vậy nên mới nói tâm tư con gái là thứ khó đoán.
Hứa Ngôn than thở rồi trở về chỗ ngồi của mình.
Sau khi ngồi xuống, cậu thấy Thái Khang đang rót rượu, cứ hết chén này tới chén khác, không hề ngừng lại. Từ từ đã, học sinh giỏi đã học thói hư tật xấu của Lưu Tử Hằng từ lúc nào thế này?
- Mày làm sao đấy?
Hứa Ngôn vỗ vỗ vào cánh tay Thái Khang.
Thái Khang quay lại nhìn cậu, ợ một cái trước khi nói chuyện.
Thế rồi cậu ta ngơ ngác nói:
- Khi nãy tao được tỏ tình.
- Trùng hợp thế à, mày cũng được tỏ tình á?
Hứa Ngôn kinh ngạc.
Thái Khang gật đầu một cách nặng nề, bởi vì cảm xúc của cậu ta bây giờ rất tệ nên cũng không để ý tới câu “trùng hợp” của Hứa Ngôn có nghĩa là gì.
- Nhưng dù thế nào đi nữa, bất kể đối phương có mục đích gì thì đây cũng là chuyện tốt mà? Tại sao mày phải... mượn rượu giải sầu thế này
Thái Khang lại đổ đầy chiếc ly trước mặt, cầm nó lên, tu một hơi cạn sạch. Cậu ta đặt ly rượu xuống, đau khổ nói:
- Người tỏ tình với tao là nam.
- Ha... Là cậu trai nào của lớp đấy?
Thái Khang nhìn nghiêng về một phía khác rồi hất cằm. Hứa Ngôn nhìn về hướng đó và thấy được anh chàng cao to nhất lớp.
Cậu trai kia cao hơn một mét chín, còn là đội trưởng đội bóng rổ của trường nữa. Thân thể cường tráng của cậu ta không chỉ toàn là cơ bắt mà còn mang lại cảm giác linh hoạt, mạnh mẽ.
Bây giờ, đội trưởng cao hơn mét chín kia cũng đang làm một việc giống như Thái Khang, đó chính là uống hết chén này tới chén khác để giải sầu.
Hứa Ngôn dùng hai tay che mặt, cậu không nỡ lòng nào nhìn tiếp.
......
Kể từ sau bữa tiệc cảm ơn giáo viên đó, Hứa Ngôn bắt đầu trạng thái không giao tiếp, cậu co ro một mình trong phòng ngủ, trở thành một tên trạch nam hàng thật giá thật.
Suốt từ lớp mười một cho tới kì thi đại học tới nay là đã gần hai năm, Hứa Ngôn không thực hiện được nhiệm vụ của một trạch nam. Gần hai năm không theo dõi fan drama, không hề lên AcFun hay Bilibili.
(“Fan Drama” là một từ vựng tiếng nước ngoài, có nghĩa là phim truyền hình hoạt hình nối tiếp của Nhật Bản, là ngôn ngữ phổ biến được sử dụng bởi người dùng thứ cấp. Thông thường, có bốn bộ phim hoạt hình hàng năm ở Nhật Bản, được phát trong một tháng nhất định vào tháng 1, tháng 4, tháng 7 và tháng 10.)
Sau khi trở về hoạt động trên Bilibili, Hứa Ngôn ngạc nhiên nhận ra mình không chỉ bỏ lỡ một lượng lớn fan drama mà thậm chí có một đống bình luận cậu cũng không hiểu. Những tình huống như vậy làm cậu cảm khái rằng mình đúng là già rồi.
Cảm khái xong xuôi, vẫn phải theo fan drama, galgame vẫn phải chơi, lại thêm cả em gái trong nhà cũng phải... ừm, quan tâm chăm sóc.
Một buổi tối cuối tháng sáu, ba mẹ đều bận việc ở ngoài, Hứa Ngôn lại một lần nữa chịu trách nhiệm cho bữa tối của cô em gái.
Bưng món ăn cuối cùng lên bàn xong, Hứa Ngôn thuận miệng hỏi:
- Thành tích thi cuối kì đã có chưa thế?
Thiếu nữ còn đang bận và cơm nên không ngẩng đầu lên, cô bé đáp:
- Với trí tuệ của bản thần thì tất nhiên là đứng đầu cả lớp rồi!
- Thế thì tốt rồi.
Hứa Ngồi ngồi xuống, cầm đũa lên.
Lộ Lăng không gắp thức ăn nữa mà ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Hứa Ngôn, giả vờ lơ đãng hỏi:
- Thành tích thi cử của mi cũng đã có rồi chứ hả?
- Ừ, hôm qua vừa mới xem xong.
- Thế nào?
Lộ Lăng cúi mặt nhưng lại không ăn tiếp. Cô bé cầm đũa chọc chọc vào bát cơm, chờ anh trai nói ra đáp án.
- Cũng tạm được, không chênh lệch gì mấy so với số điểm mà anh dự đoán. Hẳn là có thể vào trường đó được.
- Mi bảo trường nào cơ?
Hứa Ngôn mỉm cười:
- Đại học Kinh tế tài chính của tỉnh, một trong số 211 trường đại học đứng đầu toàn quốc, cũng không tồi. Điều quan trọng hơn là ở trường kinh tế tài chính thì đa phần là con gái, so với những trường kĩ thuật sói nhiều thịt ít kia, tỉ lệ nam nữ của trường kinh tế tài chính đúng là một thứ may mắn.
Lộ Lăng im lặng gắp một miếng ngư hương nhục ti, nhưng trong lúc nhai, cô bé còn lẩm bẩm bổ sung một câu:
- Quan trọng nhất là trường gần nhà, tuần nào cũng về nhà được.