Cô Em Gái Tuổi Teen Của Tôi

Chương 46: Chương 46: Chọc mù mắt sau khi tan vỡ




Dịch giả: Lãng Nhân Môn

Kì nghỉ đông ngắn ngủi đã kết thúc, học kỳ mới dài dằng dặc lại bắt đầu.

Ngày đầu tiên của kỳ mới, hiệu suất dạy học sẽ khá thấp vì nhiều học sinh còn đắm chìm trong không khí của kỳ nghỉ, chưa thể tập trung tinh thần được. Tiết đầu tiên của ngày hôm đó thì lại càng như vậy, đám học sinh thân thì ngồi trong lớp nhưng tâm tư chẳng biết đã bay đi đâu rồi.

Tiết đầu chính là Đại số của thầy Trương Lĩnh, người đàn ông trung niên với mái tóc Địa Trung Hải kinh điển. Ông liếc nhìn đám học trò đang thấp thỏm dưới lớp, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Nhưng khi ông nhìn đến bàn của Hứa Ngôn và Trương Hân Di, sắc mặt ông rõ ràng đã tốt hơn một chút. Bởi vì so với những người khác, hai bạn cùng bàn này có trạng thái tinh thần tốt hơn nhiều. Còn không phải sao? Họ nghiêm túc nghe giảng, thậm chí còn tranh thủ ghi chép nữa! Mà sao tư thế của Hứa Ngôn cứ quái quái nhỉ?

Nếu giáo viên Trương Lĩnh có siêu năng lực nhìn xuyên thấu thì bây giờ ông đã không nhìn hai người kia bằng ánh mắt tán thưởng như vậy.

Chỉ có Thái Khang ngồi sau lưng Hứa Ngôn là thấy rõ tất cả những động tác lén lút của hai người bàn trên và việc vì sao tư thế của Hứa Ngôn lại kì kì.

Bởi lẽ cậu đang nắm tay Trương Hân Di.

Dù đang trong giờ học nhưng vẫn cả gan nắm tay nhau. Không, có lẽ phải nói là vì đang trong giờ học nên mới có một loại hưng phấn miệt thị uy quyền và khiêu chiến cấm kỵ như vậy.

Nguyên nhân tư thế của Hứa Ngôn kỳ lạ thì cũng đơn giản thôi.

Cậu và Trương Hân Di ngồi cùng bàn, cậu ngồi bên trái, cô ngồi bên phải. Hai người đều dùng tay phải để cầm bút nên chỉ có thể nắm tay trái.



Vậy nên tay trái của Hứa Ngôn đặt ở nơi giáo viên không nhìn thấy rồi nắm tay trái của Trương Hân Di.

Kết quả là giáo viên cứ giảng bài trên bục giảng, Hứa Ngôn và Trương Hân Di cứ lén lút khoe ân ái.

Thái Khang nhìn thấy tất cả, lại nhớ đến chuyện mấy ngày trước mình bị Lộ Lăng từ chối, sau đó... cậu chỉ muốn chọc mù mắt mình thôi!

Dù cho bạn yêu hay không yêu, lớp học là nơi không buồn không vui.

Dù cho bạn học hay là không học, bạn chỉ có thể ngồi trong lớp, trừ phi bạn dám trốn học.

Mặc kệ chuyện đám học trò lưu luyến kỳ nghỉ đông không thôi, thời khóa biểu sẽ chẳng vì họ mà thay đổi. Sau một buổi sáng bị tàn phá liên tục, đa số đám học trò chỉ đành chấp nhận thực tế. Chờ đến lúc tiết cuối kết thúc, dù đa số mọi người đều kiệt sức nhưng về cơ bản họ đã trở lại nhịp học thông thường.

Tiếng chuông hết tiết cuối vang lên nghĩa là giờ cơm trưa bắt đầu. Chờ giáo viên ra khỏi lớp, lũ học sinh đã nhao nhao đứng lên, chuẩn bị đi đến canteen làm nhiệm vụ tranh đoạt thức ăn thường ngày.

Hứa Ngôn và Trương Hân Di ăn ý đứng lên.

- Thái Khang, muốn đi cùng...

Hứa Ngôn vừa nói vừa nhìn ra đằng sau, lúc này cậu hoảng hốt ngừng nói.

Thằng bạn đang nằm nhoài ra bàn, hai tay bứt tóc. Thậm chí, Hứa Ngôn còn thấy vài sợi tóc tán loạn trên bàn, có lẽ là do chính cậu ta bứt rụng.

Trương Hân Di kinh ngạc:

- Thái Khang, làm sao thế? Ốm à?

Thái Khang từ từ ngẩng lên, đôi mắt đầy tơ máu trợn trừng, trầm giọng nói:

- Đừng để ý đến tao, chúng mày đi đi.

Lúc này, Lưu Tử Hằng lên tiếng:

- Ôi bé Thái Khang làm sao thế này? Bị đả kích vì việc theo đuổi em gái Hứa Ngôn à?

Thái Khang chôn đầu giữa hai tay:

- Kệ tao, chúng mày đi ăn đi. Hứa Ngôn, mày là hộ hoa sứ giả của em mày cơ mà? Còn không mau đi tìm em gái đi à?

Lưu Tử Hằng nhanh trí đâm chọc:

- Hộ hoa sứ giả của em mà... Lời này nghe giống mắng chửi người ta thế nhỉ?

Hứa Ngôn không định phun tào gì vì cậu lờ mờ hiểu ra tâm tình và ý nghĩ của Thái Khang. Mấy ngày trước bị hiện thực đả kích còn chưa tính, mấy hôm nay Thái Khang toàn đi cùng bọn họ, vậy chắc chắn sẽ phải chạm mặt với Lộ Lăng, quả thực là ngày ngày xé vết thương ra rồi xát muối.

Hứa Ngôn vỗ vai Thái Khang, thở dài:

- Hân Di, Nhị Lưu, đi trước thôi, cứ để Thái Khang yên tĩnh một mình.

Lưu Tử Hằng đã ngửi ra mùi bất ổn từ câu nói này:

- Từ từ, Hứa Ngôn, khi nãy mày gọi Trương Hân Di là gì cơ?

- Khi nãy? Là Trương Hân Di...

- Không phải! Rõ ràng khi nãy mày gọi là Hân Di! Nói đi, bây giờ quan hệ của chúng mày là gì?

Thái Khang ngẩng đầu lên, oán hận chen lời:

- Gian phu dâm phụ đấy.



Lưu Tử Hằng không dám tin:

- Mày, mày đã phản bội Đại đội FFF à?

Thấy tình hình như vậy, Hứa Ngôn cảm thấy mình không thể phủ nhận được, hơn nữa nếu thừa nhận thì có cảm giác vui sướng vì ngược được cẩu FA. Vậy là cậu mỉm cười:

- Xin lỗi nhé, sau khi được trải nghiệm thực tế thì tao nhận ra là đại đội Riajou có đãi ngộ tốt hơn.

Lưu Tử Hằng chỉ vào mặt Hứa Ngôn, lên án mạnh mẽ:

- Tên phản đồ!

Trong lớp đã không còn nhiều người, vậy nên dù giọng Lưu Tử Hằng khá lớn cũng không khiến mọi người vây xem.

Trương Hân Di nhắc nhở:

- Chúng ta không đi nữa vậy, trong canteen cũng không có món mặn...

Lưu Tử Hằng mặc kệ, vẻ mặt đau khổ nói:

- Không, tao không đi cùng chúng mày đâu! Tao đi làm gì? Nhìn mày trái ôm phải ấp, khoe gái à?

Hứa Ngôn ngượng ngùng đáp:

- Thật ra tao không có mấy gái để khoe đâu...

Lưu Tử Hằng nổi giận:

- Một đứa em gái đáng yêu với một cô bạn gái dễ thương, mày còn muốn thế nào?

Trương Hân Di cũng nói đầy ẩn ý:

- Phải, còn muốn thế nào nữa?

Hứa Ngôn nghe mà mồ hôi lạnh chảy xuống. Bây giờ mới chỉ có bạn với bạn gái mà đã khó đối phó thế này rồi, nếu có thêm cô em gái phiền phức nhất thì cảnh tượng sẽ là thế nào đây? Thực sự cậu không dám tưởng tượng.

Thái Khang lại nói:

- Bạn Hứa Ngôn ạ, bạn muốn xây hậu cung à? Mọi người đều là đàn ông cả, ai cũng hiểu chuyện trái ôm phải ấp là có khoái cảm và đạt được cảm giác thành tựu nhất.

Hứa Ngôn lau mồ hôi lạnh trên trán:

- Thái Khang, sao mày có thể nói thế được? Mày là bé ngoan, bé trong sáng đấy!

Hai mươi phút sau, một góc hẻo lánh trong canteen, Hứa Ngôn, Trương Hân Di và Lộ Lăng ngồi cùng nhau. Lộ Lăng ngồi đối diện Hứa Ngôn, Trương Hân Di thì ngồi cạnh cậu.

Sự thật trước mắt nói cho Hứa Ngôn biết thực ra em gái và bạn gái cũng có thể đối mặt với nhau một cách bình tĩnh và tự nhiên, chỉ cần IQ và EQ của em gái đủ cao là được. Hứa Ngôn không cần nói gì cả, Lộ Lăng đã cực kỳ tự giác nhường vị trí bên cạnh cậu cho Trương Hân Di.

Hứa Ngôn cảm thấy vô cùng vui mừng khi thấy vậy.

Bỗng nhiên, Lộ Lăng hỏi:

- Anh, sáng nay trên lớp anh thấy sao?

Thấy chưa, đây là chỗ tốt khi đưa bạn gái đi ăn cùng em gái. Nếu không làm gì có chuyện nó ngoan ngoãn gọi mình là anh?

- Em hỏi về vấn đề gì?

Hứa Ngôn hỏi rồi liếc nhìn sang Trương Hân Di. Cô bé cũng rất ăn ý nhìn lại, ngay khi hai người bốn mắt nhìn nhau, họ lại cùng cười.



Cảm giác khi nắm tay con gái trong lớp... Hứa Ngôn phải nói thế nào đây? Đúng là lần đầu tiên cậu cảm thấy thế giới 3D có thể tốt đẹp như vậy!

Lộ Lăng như không chú ý tới phản ứng của hai người đối diện, cô bé chỉ bình thản nói:

- Ý em là vấn đề học hành. Cảm giác của anh khi giáo viên giảng bài là gì?

Hứa Ngôn cười:

- Tất nhiên là không có vấn đề gì cả rồi, bây giờ anh cảm thấy mình có thể thi cuối kỳ luôn ấy. Trên đường tới đây, anh với Hân Di có bàn bạc qua, nếu sau này bọn anh rảnh sẽ học cùng nhau. Về nhà cũng có thể gọi video nói chuyện phiếm, cùng nhau trao đổi học tập. Tiến độ của anh vượt xa Hân Di rồi, có thể dễ dàng kèm cho cô ấy.

Lộ Lăng lạnh nhạt đáp:

- Xem ra em có thể tạm dừng phụ đạo cho anh rồi.

Hứa Ngôn quan sát sắc mặt Lộ Lăng rồi nói:

- Cường độ có thể nới lỏng nhưng không cần phải tạm dừng. Ví dụ như nếu anh gặp bài khó thì vẫn hỏi em được chứ?

Lộ Lăng khẽ gật đầu, cô bé cúi mặt, gắp đồ ăn, cũng vì thế mà hai người ngồi đối diện không thể nhìn thấy sự cô đơn trong mắt cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.