Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Hứa Ngôn về đến nhà, thấy cha mẹ mình đều đã ở đó.
Hứa Vọng Hải vẫn khoanh chân ngồi trên salon, xem TV như thường ngày, Lộ Thanh Mai cũng ngồi cạnh. Lộ Lăng thì đang trong phòng riêng.
Vào nhà, Hứa Ngôn liền đi thẳng về phòng.
Hứa Vọng Hải đột nhiên gọi cậu:
- Khi nãy ba vừa nhận điện thoại của người ta đấy.
Hứa Ngôn quay đầu nhìn chằm chằm cha mình:
- Người ta? Là ai?
- Mẹ của bạn gái con. Khi nãy nhà người ta gọi cho ba, nói cho ba về chuyện yêu đương lén lút của hai đứa.
Hứa Vọng Hải rất bình thản nói, thậm chí có vẻ hững hờ, Lộ Thanh Mai thì có vẻ lo lắng.
Hứa Ngôn hỏi:
- Sao cô ấy biết số của ba?
- Người ta gọi cho giáo viên trước rồi xin số của ba.
Hứa Vọng Hải trêu chọc:
- Lúc cưa con gái nhà người ta đâu nghĩ tới người ta lợi hại như thế ha?
Hứa Ngôn thản nhiên đáp:
- Vâng, không ngờ đấy, bọn họ quá nhanh luôn.
Lộ Thanh Mai có vẻ không giấu được lo lắng, bà khẽ nói thầm gì đó với Hứa Vọng Hải nhưng ông không để ý, chỉ nói:
- Không phải lo cho thằng nhóc này, lớn thế rồi còn có chuyện gì được?
Hứa Ngôn về phòng, hai người không nói gì nữa. Hứa Vọng Hải không định nói gì, còn Lộ Thanh Mai thì không biết phải nói gì do mối quan hệ của hai người.
Với học sinh cấp ba mà nói thì chuyện yêu đương bị cha mẹ biết sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng, nhưng với Hứa Ngôn thì hậu quả này không nhắc tới cũng được.
Về phòng, cậu nằm vật ra giường, ngửa mặt lên trần nhà, nhìn chằm chằm vào đèn treo.
Đầu óc cậu trống rỗng, có lẽ vì suy nghĩ quá nhiều chuyện phức tạp nên chỉ vừa nghĩ thôi là tâm tình của cậu đã trôi xa đến không thể ngăn cản.
Mỗi một cái nhăn mày, một nụ cười của cô bé cùng bàn.
Sự chủ động của cô bé lúc nghỉ đông.
Lần tỏ tình trong gió kia.
Sau khi tỏ tình, phải mất một tuần họ mới nắm tay nhau.
Hành vi giấu giếm giáo viên mà vẫn làm chói mù mắt chó của bạn bè trên lớp.
Lần đầu ôm nhau thật chặt khi chơi đào thoát khỏi mật thất.
Trong ký ức của Hứa Ngôn, kể từ khi mẹ bỏ đi vài ngày về sau, cậu không còn khóc nữa. Lần này, cậu không mong mình phá lệ.
Bỗng nhiên, tiếng mở cửa vang lên, bước chân thong thả nhẹ nhàng như mèo tiến vào.
Hứa Ngôn chẳng cần nhìn cũng biết là ai, cậu hỏi:
- Em vào làm gì?
Sau khi lên tiếng, Hứa Ngôn mới nhận ra giọng mình khàn khàn đến độ bản thân cũng ngạc nhiên.
Lộ Lăng dùng giọng điệu tự kỷ nói:
- Bản thần đến xem tình hình của Thánh kỵ sĩ.
Hứa Ngôn lạnh nhạt đáp:
- Ha, tình hình của tôi vẫn bình thường, nữ thần đại nhân có thể ra ngoài làm việc của mình rồi chứ?
Lộ Lăng im lặng nhưng không bước đi. Cô bé ngồi xuống cạnh giường, vươn người tới gần.
Vậy là khuôn mặt của Lộ Lăng xuất hiện trong tầm mắt của Hứa Ngôn, gương mặt khiến bao cậu trai nhung nhớ bây giờ lộ rõ vẻ dịu dàng hiếm thấy.
Thiếu nữ mỉm cười, khuôn mặt dịu dàng, hỏi:
- Trải nghiệm phàm trần lần này thế nào?
- Ngọt bùi cay đắng đều đủ, thực sự không thể tốt hơn.
Nghe ra sự tự giễu trong giọng nói của cậu, cô bé khuyên nhủ:
- Thế gian luôn có rất nhiều chuyện khiến người ta phải thất vọng. Ngăn trở, đả kích là những thứ không bao giờ hết, nhưng mi có thể làm cho mình mạnh mẽ hơn, không phải tiếp tục ưu phiền nữa. Vậy nên vẫn là câu nói kia, chỉ cần mi muốn, ta sẽ chịu trách nhiệm dẫn dắt mi.
Thấy gương mặt dịu dàng và điềm tĩnh của Lộ Lăng, Hứa Ngôn cũng dịu giọng hơn, cậu đáp:
- Không có gì, anh đã có chuẩn bị tâm lý từ trước rồi, bây giờ anh chỉ muốn yên lặng một mình thôi.
Lộ Lăng gật đầu:
- Xem ra bản thần lo thừa rồi.
- Ừ, nhưng vẫn cảm tạ nữ thần đại nhân đã quan tâm.
Lộ Lăng nhìn Hứa Ngôn chằm chằm như đang suy nghĩ gì đó một lúc rồi mới nói:
- Vậy anh định làm gì? Chia tay à?
Hứa Ngôn cười tự giễu:
- Chuyện này không tới lượt anh quyết định. Anh không thể xúi giục Trương Hân Di chống đối cha mẹ đúng không? Vậy mới nói lập trường của anh rất xấu hổ. Có lẽ ba mẹ cô ấy sẽ dùng một vài biệp pháp để cản trở, không cho bọn anh liên hệ với nhau như thu điện thoại di động và không cho cô ấy lên mạng. Tóm lại tình hình giờ là vậy. Học sinh cấp ba yêu đương mà bị giáo viên và người nhà biết thì cơ bản chính là chết.
Lộ Lăng lẩm bẩm:
- Về cơ bản chính là chết à?
Hứa Ngôn nói tiếp:
- Phải, điều này không có gì phải nghi ngờ cả. Đương nhiên cũng có ngoại lệ, như ba mình chẳng hạn, cực kỳ thoáng. Nhưng phải là cả cha mẹ lẫn giáo viên đều thoáng, hoặc cả hai học sinh yêu nhau đều không có áp lực phải học lên cao thì tình cảm mới tiếp tục được. Nếu không thì kết quả của yêu sớm chẳng cần nghi ngờ gì nữa đâu.
- Không có bất cứ ngoại lệ nào à?
- Ngoại lệ?
Hứa Ngôn nghĩ một lát rồi chán nản lắc đầu:
- Nghĩ sao cũng không có.
Sáng hôm sau, khi Hứa Ngôn tới lớp, cậu thấy bàn mình trống không. Khác với thường ngày, cậu không thấy cô bé luôn tươi cười chào mình buổi sáng nữa.
Cậu ngồi về chỗ rồi nằm úp mặt xuống bàn.
Càng gần giờ học, các bạn đã đông hơn, thế nhưng chỗ bên cạnh cậu vẫn trống trơn.
Thái Khang ôm chồng bài tập tiếng Anh của cả lớp đi qua, hỏi:
- Bài tập còn thiếu của mày với Trương Hân Di đấy. Bạn ấy không đi học rồi, thế của mày đâu?
Hứa Ngôn ngẩng lên, nói:
- Bài tập à? Hôm qua tao không đi học thì làm gì có bài mà nộp?
- Đại ca, gan lớn lắm!
Kính nể khen một cậu xong, Thái Khang ôm đống bài tập tới phòng giáo viên nhưng bị cậu gọi lại:
- Từ từ đã! Hỏi mày cái này.
- Gì thế?
- Mày biết vì sao Trương Hân Di nghỉ học không?
Thái Khang kinh ngạc:
- Mày phải rõ hơn tao chứ?
Hứa Ngôn lại hỏi:
- Mày bảo cô ấy nghỉ mà? Xin nghỉ à?
- Tao chẳng biết, chỉ biết là đến giờ nó chưa tới mà giáo viên lại không thắc mắc gì.
- Thế à? Tao biết rồi, mày đi nộp bài tập đi.
Thái Khang ôm bài tập đi mất.
Hứa Ngôn ngơ ngác nhìn bảng đen, cậu rơi vào trầm tư nhưng cũng chẳng được bao lâu, bởi lẽ mấy giây sau, lớp trưởng đứng ngoài cửa lớp, gọi cậu:
- Chủ nhiệm gọi mày kìa!
Hứa Ngôn thở dài, đứng lên, đi về phía văn phòng của chủ nhiệm lớp trong ánh mắt hiếu kỳ của chúng bạn.
- Cái gì phải tới cũng sẽ tới.
Cậu nói thầm.