Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Hứa Ngôn đã hiểu rằng mình chỉ là một vai nam phụ trong bộ phim bách hợp mà thôi.
Bởi vì trong thời gian tiếp theo của ngày hôm nay, Lâm Vũ Tịch và Lộ Lăng luôn duy trì trạng thái tay nắm tay thân mật, cùng nhau đi mua sắm cả buổi chiều. Hai thiếu nữ vào rất nhiều cửa hàng với các phong cách khác nhau, thử rất nhiều quần áo, phối hợp ra rất nhiều hiệu quả làm cho người ta phải kinh ngạc.
Nhiệm vụ của Hứa Ngôn cũng vô cùng đơn giản, cầm thẻ mua hàng, tính tiền, ngoài ra cũng không còn gì khác. À đúng rồi, còn có trách nhiệm xách đồ nữa, việc này cũng là của cậu luôn.
Ăn xong bữa tối trong trung tâm thương mại rồi, Hứa Ngôn cầm theo một đống túi đựng đồ, đi sau lưng hai thiếu nữ đang nắm tay nhau, ra khỏi trung tâm thương mại, lên xe bus về nhà.
Sau khi xuống xe, Hứa Ngôn và Lộ Lăng cùng tiễn Lâm Vũ Tịch về nhà, sau đó hai anh em mới sóng vai đi về phía nhà mình.
Chỉ mới đi vài bước đường, Lộ Lăng đã vươn tay về phía Hứa Ngôn:
- Chia một ít ra cho ta xách nào.
Hứa Ngôn cười, tỏ vẻ không thành vấn đề:
- Không sao, dù sao quần áo hai em mua cũng không nặng. Khi nãy Lâm Vũ Tịch đã cầm đồ của em ấy về thì còn nhẹ nữa.
- Thật à? Nhưng ta thấy có rất nhiều túi.
- Thật sự không nặng đâu, một mình anh xách là được rồi.
- Ừm...
Lộ Lăng gật gật đầu rồi cúi mặt, trầm ngâm không nói gì.
Hai người im lặng bước qua một con đường, qua một ngã tư.
Lộ Lăng bỗng nhiên lên tiếng:
- Lúc trên xe bus, ta có dùng di động để tra thử ý của bách hợp rồi.
- Ha, vẫn còn nhớ cơ à? Trí nhớ em tốt thật đấy.
Hứa Ngôn liếc nhìn em gái.
- Tất nhiên rồi... Không, việc chúng ta đang thảo luận không phải về trí nhớ của ta, mà là...
Lộ Lăng dừng bước, cô bé chăm chú nhìn Hứa Ngôn:
- Ta không phải là bách hợp!
Hứa Ngôn nhún vai, hỏi ngược lại:
- Thế em phải giải thích thế nào về hành vi của mình đây?
- Hôm nay ta thực sự không phải cố ý... thân mật như vậy cùng Tiểu Tịch. Ta nói rồi, ta chỉ muốn hàn gắn quan hệ với bạn ấy thôi!
Hứa Ngôn nhìn nét mặt em gái, khuôn mặt bé nhỏ đang căng thẳng vô cùng, lông mày nhíu lại, lộ vẻ cực kì nghiêm túc.
Thế nhưng cậu lại nói ra một câu làm cho em gái không kịp trở tay:
- Anh nói “hành vi” không phải là những gì em với em ấy thể hiện hôm nay. Anh biết là hôm nay Lâm Vũ Tịch rất kì lạ, cứ quấn quýt làm em không thở nổi, thế nhưng anh muốn em giải thích xem vì sao em lại từ chối đề nghị của anh?
- Đề nghị của mi?
Lộ Lăng suy nghĩ một lát, lời đề nghị kia cũng đã hiện lên trong đầu cô bé.
Chiều hôm nay, khi Lâm Vũ Tịch vừa mới vươn bàn tay ma quỷ về phía Lộ Lăng, Hứa Ngôn đã từng nói rằng quan hệ giữa hai thiếu nữ cần phải được hạ nhiệt, mà phương pháp đơn giản và tốt nhất để hạ nhiệt, chính là...
“Xem ra chỉ có thể để Thánh kị sĩ xả thân vì nghĩa! Anh có được trái tim của Lâm Vũ Tịch, như vậy...”
Thế nhưng lời đề nghị oai phong lẫm liệt này của Hứa Ngôn còn chưa được nói xong thì đã bị Lộ Lăng bác bỏ ngay lập tức.
Thấy em gái mau chóng cúi đầu trốn tránh ánh mắt mình, Hứa Ngôn lập tức hiểu rằng cô bé đã nhớ ra, vậy nên cậu nói:
- Đúng thế, chính là đề nghị kia, vì sao không để anh theo đuổi Lâm Vũ Tịch? Nửa tháng trước thôi, em còn hết sức khuyến khích anh theo đuổi em ấy, hôm nay chuyện đã sắp thành công, thế nhưng em lại không đồng ý. Lý do là gì?
- Việc này...
Lộ Lăng có vẻ không thể chống đỡ được.
Hứa Ngôn mỉm cười quan sát vẻ quẫn bách của thiếu nữ, nói:
- Vậy nên ngoại trừ việc em thật sự là bách hợp, em có ý khác với cô bạn thân của mình ra thì em còn có lời giải thích nào khác sao?
- Mi...
Lộ Lăng ngẩng phắt đầu lên, nổi giận đùng đùng nhìn thẳng vào Hứa Ngôn.
- Chẳng lẽ không phải vậy à?
- Tất nhiên là không phải rồi! Ta... Bản thần chỉ muốn thanh thản và ổn định theo đuổi chân lý thôi! Mà mi, thân là Thánh kị sĩ của bản thân, mi cũng nên dứt bỏ phàm trần, chuyên tâm tu hành đi!
Không biết là do tức giận hay vì nguyên nhân nào khác mà gương mặt của Lộ Lăng ửng hồng lên, trong mắt cô bé cũng bắt đầu ươn ướt nước, thế nhưng Lộ Lăng vẫn cố gắng trừng mắt làm cho nước mắt không rơi.
Thấy bộ dáng này của cô bé, dù là kẻ ngốc đến mấy cũng phải hiểu rằng hiện nay không phải thời cơ thích hợp để đùa giỡn.
Hứa Ngôn đặt túi đồ xuống đất, vươn tay ra, tiếp đó cậu đặt tay lên đầu thiếu nữ, dịu dàng xoa xao.
- Được rồi, anh sẽ chuyên tâm tu hành cho tốt.
Có lẽ là do hiểu ra điều gì đó, khi nói câu này, trong mắt Hứa Ngôn tràn đầy dịu dàng.
......
Sau khi về tới nhà, Hứa Ngôn lập tức ném hết đống quần áo mới mua vào máy giặt.
Nhưng trong số những bộ đồ này, có hai bộ là không giặt bằng máy được, vậy nên Hứa Ngôn cầm chậu giặt đồ, bỏ hai bộ quần áo với chất liệu khá đặc biệt vào, chuẩn bị giặt tay.
Đúng lúc này, Lộ Lăng bước tới phía sau cậu, khe khẽ nói:
- Mi tu hành đi, để bản thần xử lý những công việc này cho.
Hứa Ngôn quay lại, cười nói:
- Nữ thần đại nhân chẳng phải là... nên dùng thời gian quý giá của mình để đi tìm chân lý à?
- Nhưng với bản thần mà nói thì thời gian của Thánh kị sĩ đã rất gấp rồi. Chẳng phải có ai đó đã đánh cược với giáo viên chủ nhiệm là sẽ thi được mười vị trí đầu của lớp à? Vậy nên bản thần là vì tốt cho mi đó.
- Tốt quá, nữ thần đại nhân là người nhân từ nhất. Cơ mà ngài có biết giặt quần áo không?
- Hừ?
Lộ Lăng khinh bỉ nghiêng đầu:
- Ngay cả việc khó như truy tìm chân lý mà ta còn không thấy có áp lực, chuyện nhỏ nhặt tầm thường như giặt quần áo làm sao có thể làm khó bản thần?
Trong tích tắc Lộ Lăng nghiêng đầu, đuôi tóc cô bé tỏa ra mùi thơm, mặc dù biết đây chỉ là mùi của dầu gội đầu lưu lại nhưng Hứa Ngôn vẫn cứ cảm thấy nó thẩm thấu vào tận tim gan mình. Cảm giác này cũng giống y hệt như cảm giác lần đầu nhận mặt nhau trong quán lẩu vào nửa năm trước, chưa hề phai nhạt chút nào.
Hứa Ngôn hít sâu rồi nói:
- Vậy giao cho nữ thần đại nhân nhé, anh đi học bài đây.
- Không được đọc tiểu thuyết, không được lười biếng!
- Vâng vâng vâng, xin nghe theo mệnh lệnh của nữ thần đại nhân!
......
Buổi tối, Hứa Ngôn làm được hai đề toán, một đề lý và một đề hóa, những đề này đều là bài tập mà giáo viên của trường đặt ra.
Vì tối hôm qua và tối hôm kia Hứa Ngôn đã có khá nhiều việc để làm, vậy nên bây giờ cậu ngạc nhiên nhận ra rằng mình đã làm xong hết bài tập của kì nghỉ rồi!
Trước khi Lộ Lăng tới nhà này, bình thường thì bài tập của Hứa Ngôn sẽ được hoãn cho tới tận ngày đi học lại, sau đó chúng sẽ được chép ngay trên lớp. Cũng vì thế nên lần này thấy mình đã làm hết bài tập về nhà, Hứa Ngôn thực sự có cảm giác “Đậu má, thế giới này có phải sai ở đâu rồi không?”
Cậu đứng lên, duỗi lưng một cái, cẩn thận hoạt động xương khớp đang có cảm giác cứng ngắc rồi ra khỏi phòng ngủ, chào hỏi ba mẹ, tiếp đó là vào phòng em gái.
- Quan hệ của hai đứa nó càng ngày càng tốt ha...
- Đúng vậy.
Tiếng bàn luận của cặp vợ chồng kia không thể thoát khỏi tai Hứa Ngôn, nhưng cậu cũng chẳng có phản ứng gì cả. Hoặc phải nói là cậu lười phản ứng lại.
Sau khi vào phòng Lộ Lăng, cậu thấy thiếu nữ đang ngồi đọc sách bên bàn học.
- Em đang đọc cái gì đấy?
Hứa Ngôn thuận miệng hỏi.
- Tô-pô cơ sở và ứng dụng... Đáng ghét quá! Cái người dịch này quá là phiền, dịch sai bao nhiêu chỗ rồi! Ngay cả phần mở đầu với kết luận mà cũng mơ hồ thế này, cái người dịch này... là đồ đần phải không?!
Lộ Lăng đứng phắt dậy, thở phì phò rồi gập sách vào:
- Không được rồi, chỉ có thể đi đọc sách gốc bằng tiếng Anh thôi.
Hứa Ngôn yên lặng xoay người, cậu đã quyết định đi về phòng mình để ôn tập lại toán và tiếng Anh cấp ba đi thôi.
Đành chịu vậy, cứ mỗi lúc thế này, Hứa Ngôn cứ có cảm giác... trí thông minh của mình đã hoàn toàn hết thuốc chữa rồi.