Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Trong ánh nắng lóa mắt giữa trưa, khi quả bóng bay về phía mình, Lộ Lăng không hề có phản ứng gì vì cô bé không nhìn thấy. Thực ra, dù có nhìn thấy thì cũng vô dụng thôi, cô bé đã không kịp tránh rồi.
Ánh nắng ở đây tạo thành một góc 68.23 độ với mặt đất, nhiệt độ không khí là 35 độ C, mặt đất nhựa đỏ đã bị ánh nắng thiêu đến độ bốc mùi.
Hứa Ngôn dùng hết sức để lao ra, nếu hành động của cậu không đủ nhanh thì chỉ cần 0.7 giây nữa thôi, quả bóng kia sẽ va chạm vào một bên mặt của Lộ Lăng.
Một quả bóng da sẽ không biết thương hương tiếc ngọc, chỉ người mới biết thôi.
Trong gia tốc trọng lực g, quỹ tích bay của bóng cũng phẳng. Vì tốc độ của nó quá nhanh nên mới kéo quỹ tích vòng cung dưới tác động của trọng lực thành đường thẳng.
Hứa Ngôn biết một số thường thức về thể thao, cậu hiểu chỉ có một cú sút vào gôn ở khoảng cách gần mới có thể tạo ra tốc độ nhanh như vậy.
Nên cậu biết mình nhất định phải ngăn quả bóng kia.
Hứa Ngôn tung người lên không, toàn thân giãn ra, hai tay duỗi về phía trước, đôi tay mở.
Khi quả bóng bay tới vị trí cách đầu thiếu nữ 0.49 mét, nó đã không thể giữ nguyên quỹ tích ban đầu nữa.
Hứa Ngôn dùng cả hai tay để ôm bóng.
Trong không trung, Hứa Ngôn đã sượt qua người Lộ Lăng. Hai tay cậu ôm quả bóng da rồi ngã xuống đất, cậu nghiêng người, lăn năm vòng rưỡi rồi mới có thể ngừng lại.
Đủ mọi thán từ như “ôi”, “đậu má”, “vl” đã cùng nhau vang lên.
Hứa Ngôn ôm bóng đứng dậy, cậu cúi đầu, thấy hai bên tay của mình đã dần xuất hiện vết máu nhàn nhạt. Vì trời nóng nên Hứa Ngôn xắn tay áo lên, vậy nên trong tích tắc khi nãy, da tay cậu đã tiếp xúc thân mật với lớp nhựa thô ráp được trải trên mặt đất, hơn nữa còn với tốc độ khá nhanh.
Hứa Ngôn quay đầu, thấy sợi tóc bên tai thiếu nữ bay lên theo gió rồi lại rơi xuống.
Lộ Lăng trợn trừng mắt, miệng nhếch lên, quả thực đây là một miêu tả sinh động nhất cho từ “trợn mắt, há hốc mồm“.
Trên sân bóng bắt đầu có tiếng kêu la:
- Gần như thế mà mày cũng đá lệch được! Mẹ, mày dùng lực mạnh thế làm gì?
- May mà người ta nhanh tay, nếu không thì mày phiền to rồi!
Kẻ đầu têu của cú sút này chạy tới:
- Xin lỗi, người anh em, xin lỗi.
- Không sao.
Hứa Ngôn đá bóng sang rồi nhìn Lộ Lăng:
- Chúng ta đi thôi, đừng đứng cạnh cầu môn nữa.
Lộ Lăng sững sờ gật đầu, sau đó cô bé đi theo Hứa Ngôn ra ngoài thao trường.
Lần này đổi thành Hứa Ngôn đi trước, Lộ Lăng theo sau.
Sau khi đi được vài bước, Hứa Ngôn bỗng quay lại hỏi:
- Sắp tới em định làm gì?
- Đến... phòng thí nghiệm để làm thí nghiệm.
Lộ Lăng dường như còn chưa bình tĩnh lại, ánh mắt cũng đăm đăm.
- Vậy em đi đi, anh không tiễn em. Chắc là huấn luyện quân sự lại sắp tiếp tục rồi đấy.
- Được rồi, thế em qua phòng thí nghiệm đây, anh...
Lộ Lăng thấy cánh tay cậu, cô bé cắn môi:
- Anh không đến phòng y tế xem tay thế nào à?
Hứa Ngôn cúi đầu nhìn vết thương của mình:
- Ừ, đi phòng y tế cũng được.
- Vết thương này...
Mắt Lộ Lăng bắt đầu ươn ướt, khi thấy vẻ mặt bình thản có vẻ còn nhẹ nhõm của Hứa Ngôn, cô bé lại không nói được thành lời.
- Em không phải lo. Trước đây anh với ba chơi thể thao cũng từng bị thương giống thế này rồi, không phải việc lớn gì, chỉ bôi ít thuốc sát trùng là được rồi.
- Nhưng mà sẽ đau lắm chứ?
Lộ Lăng khẽ hỏi.
- Không sao.
- “Không sao” là thế nào?
Lộ Lăng cuống lên:
- Vết thương đau thế nào sẽ được quyết định bởi việc anh sử dụng bao nhiêu thần kinh, cho nên dù là vết thương có vẻ nhẹ nhưng nếu diện tích lớn thì vẫn rất đau!
- Nhưng dễ xử lý thật mà.
- Xử lý thế nào? Anh đừng quên chỉ một lúc nữa là anh lại phải huấn luyện quân sự rồi! Sau khi khử trùng còn phải băng bó, nhưng lúc huấn luyện chắc chắn sẽ phải đổ mồ hôi nhiều, mồ hôi lại làm ướt vết thương...
Nói đến đây, cứ như Lộ Lăng cũng cảm nhận được sự đau đớn, cô bé thậm chí còn run run:
- Sẽ rất đau đấy!
Hứa Ngôn cười khổ:
- Đã bảo em đừng hoảng rồi mà. Trước đây anh có bị vết thương tương tự rồi, còn đau hơn nhiều cũng có, em đừng lo lắng quá.
Lộ Lăng nhìn chằm chằm vào cậu một lúc lâu rồi nói:
- Đến phòng y tế trước đã. Đi, em đi cùng anh.
- Không phải em muốn đến phòng thí nghiệm à?
- Thôi, đi mau!
- Anh không biết phòng y tế ở đâu.
- Em biết, anh đi theo em.
Lộ Lăng nắm bàn tay anh trai, kéo cậu đi.
......
Ngoại trừ cái ngày phi thân dập lửa đó, trong suốt quá trình huấn luyện quân sự, Hứa Ngôn cũng không trả qua chuyện đặc biệt gì khác.
Dù cho khoảng thời gian có khó khăn đến thế nào thì chỉ cần cắn răng rồi cũng sẽ qua, huống chi là vài ngày huấn luyện quân sự. Buổi tối kết thúc huấn luyện sẽ là buổi liên hoan. Đây là buổi liên hoan đầu tiên của các tân sinh viên, cũng là buổi tạm biệt các huấn luyện viên của kì huấn luyện quân sự.
Bất kể là khó chịu với huấn luyện viên đến đâu thì tới khi tạm biệt, tất cả đều sẽ trở nên gần gũi hơn. Vì vậy cũng có một số người nhiệt tình hẳn, vây quanh huấn luyện viên để rót rượu, ví dụ là Lý Long Hoa và Đường Hòa Hưng.
Nhưng có rất nhiều người không thích hoạt động này mà chỉ ngồi yên lặng một chỗ, trừ khi tới lúc không thể từ chối, họ mới uống một ngụm rượu, ví dụ là Lương Nghị Kha và Hứa Ngôn.
Cùng ngồi trong một góc không ai hỏi tới, Lương Nghị Kha cầm chiếc máy tính bảng với kích thước bỏ túi ra, Hứa Ngôn thì mở quyển “Thiên nga đen” đặt lên đùi.
Bỗng nhiên Hứa Ngôn thấy vai trai của mình bị đập hai lần, vì qua mấy ngày này, người thân quen nhất với cậu là Lý Long Hoa, người thích đập vai cậu như thế cũng là cậu ta nên Hứa Ngôn không ngẩng đầu lên mà nói ngay:
- Tiểu Lý, chuyện gì thế?
Nhưng khi ngẩng đầu lên, Hứa Ngôn mới hiểu được mình sai lầm đến thế nào.
Người đứng trước mặt cậu rõ ràng là một cô gái thanh tú. Cô gái buộc tóc đuôi ngựa giống Lộ Lăng, dáng người cũng gầy gò như vậy nhưng người này cao hơn Lộ Lăng nhiều. Hơn nữa, cô gái này rất tự tin, cũng vì thế mà ở cô có một khí chất giống như người mẫu.
Hứa Ngôn ngồi đó và ước lượng, có lẽ người này cao tương đương với mình.
Cô gái đang đứng, vậy nên cô nhìn xuống Hứa Ngôn, hỏi:
- Tên bạn là Hứa Ngôn phải không?
- Đúng thế.
- Mình gọi tên bạn được chứ?
- Không có vấn đề gì.
- Hai hôm trước, mình có thấy pha bắt bóng của cậu trên thao trường, rất đẹp trai đấy!
Nói xong, cô gái nhìn quyển sách trên tay Hứa Ngôn:
- Cậu đang đọc gì vậy?
- Thiên nga đen.
Hứa Ngôn khép sách để cô thấy trang bìa.
- A ha, quyển này mình vừa mới đọc xong! Là một nhà đầu tư cổ phiếu tài ba viết, đúng không?
Nữ sinh chỉ vào sách, vẻ mặt hưng phấn.
- Tác giả quyển sách này... thật ra nên coi ông ấy như một nhà triết học, bởi vì ông ấy...
- Được rồi, mình còn muốn uống rượu, không nói với bạn nữa đâu.
Cô gái khoát tay:
- Ban đầu định chuốc cậu đôi chén nhưng thấy gu đọc sách của bạn không tồi nên lần này mình tha. Lần sau đừng có mang sách tới lúc mọi người đang ăn cơm nhé, làm màu quá!
Hứa Ngôn không biết nói gì.
Cô gái bưng chén rượu, xoay người đi rồi.
Lúc này, giọng nửa Quảng Đông nửa phổ thông của Lương Nghị Kha vang lên:
- Được đấy, đẹp trai.
Hứa Ngôn quay sang nhìn thì thấy Lương Nghị Kha đã bật ngón cái.
- Được cái con khỉ ấy, đến tên cô ấy mà tao cũng có biết đâu... Hơn nữa là tao có bạn gái rồi!
Lương Nghị Kha suy nghĩ gì đó rồi gật đầu:
- Là người được mày xả thân cứu nguy đấy hả?
- Cút đi! Đã bảo với mày rồi, đấy là em gái tao! Bạn gái tao đi học ở Thượng Hải!
- Em gái với bạn gái, hai thân phận này không xung đột gì mà...
- Đậu má, sao tao lại không nhận ra mày đen tối như thế từ sớm cơ chứ?!