Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Mười bốn ngày sau, trên chuyến bay từ Bắc Kinh tới Boston, khi đa số các hành khách đã rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê trên tầng mây, toilet đã bị một đôi nam nữ vô sỉ chiếm đoạt.
Hai người này là Hứa Ngôn và Lộ Lăng.
Không gian trong toilet máy bay rất nhỏ hẹp, sau khi hai người đi vào lại càng chật hơn. Cũng may là Hứa Ngôn vừa vào đã để Lộ Lăng ngồi trên nắp bồn cầu, như vậy cô sẽ có nơi nghỉ chân và thoải mái tiến hành nghi thức.
Lộ Lăng tranh thủ lúc không ai để ý, lôi Hứa Ngôn vào phòng toilet nhỏ hẹp này tất nhiên là có nguyên nhân. Cô phải cử hành một nghi thức.
Dưới yêu cầu trịnh trọng của thiếu nữ, Hứa Ngôn không chỉ ngoan ngoãn ngồi trên nắp bồn cầu mà còn đặt một cuốn sách nặng trịch trên đùi. Quyển sách kia là “Hình học nguyên bản” của Euclid, là ông tổ kinh điển của giới toán học.
Sau đó, chẳng biết Lộ Lăng lấy ở đâu ra một con quay nhỏ với tạo hình độc đáo rồi đặt mũi nhọn của nó xuống sách. Cô nhanh chóng kéo dây, con quay cũng xoay tròn.
Sau khi xoay tròn ổn định rồi, con quay bắt đầu phát ra ánh sáng chập chờn nhiều màu sắc.
- Em làm gì thế?
Nói xong, Hứa Ngôn nhìn sang Lộ Lăng nhưng bị cảnh tượng trước mặt dọa đến suýt nhảy lên:
- Đậu má! Trên mặt em là cái gì?
Trên gương mặt trắng nõn và mềm mại của thiếu nữ, cứ nơi nào ánh sáng con quay rọi đến là sẽ hiện ra những đường vân tinh tế và phức tạp. Những đường vân kia làm người ta liên tưởng tới hình xăm trên mặt của các chiến sĩ trong rừng, so với hình xăm thổ dân trên mặt thổ dân mà Hứa Ngôn thấy trên phóng sự thì hình của Lộ Lăng tinh vi hơn nhiều.
Cũng may là thiếu nữ phản ứng kịp, dùng hai tay đè xuống chân Hứa Ngôn, nếu không thì cuốn “Hình học nguyên bản” sẽ bị cậu hất tung mất.
- Thân là Thánh kị sĩ dưới trướng Chân Thân, làm sao mi lại không có ánh mắt như vậy.
Giọng Lộ Lăng bất mãn:
- Thứ hiện lên trên mặt chúng ta chính là khế ước cần kí kết lần này!
- Em chờ đã, chúng ta?
Hứa Ngôn chú ý tới điểm quan trọng trong lời Lộ Lăng.
Lộ Lăng không nói thêm lời thừa. Cô rút điện thoại trong túi ra, giơ lên trước mặt Hứa Ngôn. Dùng màn hình làm gương, Hứa Ngôn nhìn thấy rõ ràng những đường vân y đúc trên mặt mình, chúng đang hiện ra khi được ánh sáng soi vào.
- Đây chắc là mực huỳnh quang ha... Em vẽ lúc nào đấy?
Nói xong, Hứa Ngôn vô thức giơ tay lên.
Nhưng trước khi cậu kịp chạm vào mặt mình, Lộ Lăng đã túm được tay cậu, đồng thời còn nói:
- Để cho mi đi theo bản thần tới đỉnh mây mù, khế ước vận mệnh của mi sẽ tự xuất hiện. Khế ước của bản thần cũng thế.
Hứa Ngôn ngẩng đầu, nghĩ:
- Trước khi lên máy bay, anh nói phải rửa mặt mà em nhất định không đồng ý... Đúng rồi, trước khi đi anh có ngủ gật, chắc chắn là em tranh thủ lúc đó vẽ lên!
Nhưng Lộ Lăng vẫn kiên trì giữ vững giả thiết:
- Không! Đây là vận mệnh trao cho mi, là khế ước của thần tự động hiện lên!
Rơi vào đường cùng, Hứa Ngôn đành giơ tay đầu hàng:
- Rồi rồi, đây là khế ước. Nhưng vì sao lần này khế ước không viết ra giấy mà lại phải dùng hoa văn thần bí để vẽ lên mặt?
- Đây không phải là vẽ mà là tự động hiện ra!
Lộ Lăng lại chỉnh sửa rồi mới giải thích tiếp:
- Lần thăng chức cho mi lên Thánh kị sẽ là dùng tiếng của trần gian để viết, vì lúc ấy mi còn chưa thoát ly phàm trần. Nhưng bây giờ mi đã không còn là phàm...
- Anh không còn là người nữa á?
Một câu trêu chọc này của Hứa Ngôn đã cắt ngang lời nói hùng hồn của Lộ Lăng, thế nhưng cô chỉ trừng mắt liếc cậu rồi nghiêm túc nói tiếp:
- Mi sắp được thăng chức... Không, lần này không phải thăng chức mà là thành thần rồi.
- Thành thần?
- Đúng thế, bản thần muốn giao cho mi thần cách, để mi có thể ngồi ngang hàng với bản thần. Bản thần muốn cùng mi chia sẻ vinh quang của Chân Thần và năng lực của Chân Thần.
Không biết vì sao, khi thiếu nữ nói mấy câu này lại rất có khí chất thần thánh.
Hứa Ngôn sững sờ. Tiếp đó, đầu óc cậu mau chóng hoạt động và phân tích những lời này, nhưng thiếu nữ đã nói tiếp.
- Trên thế giới này có tới vài tỷ phàm nhân, mà Chân Thần chỉ có một. Nhưng từ nay về sau sẽ không chỉ có một mà thôi. Mi sẽ trở thành người nhà của Chân Thần, là tồn tại sánh vai với Chân Thần, trở thành một Chân Thần khác.
Đại não của Hứa Ngôn đứng máy. Thật ra hôm ấy ở hồ Vị Danh, sau nụ hôn kia và một thời gian sau đó nữa, quan hệ của họ đã ngày càng thân mật, Hứa ngôn đã định nghĩa cho quan hệ của cả hai là tình nhân bí mật.
Vậy mà lúc này, trên độ cao mười kilomet tính từ mặt đất, giữa tầng trời đêm, Lộ Lăng tuyên bố cậu trở thành “Người nhà của Thần”, dường như Hứa Ngôn lại hiểu ra một chút ý nghĩa khác.
Không chỉ là người tình bí mật, vì quan hệ giữa hai người họ không thể dùng những từ ngữ phàm tục như vậy để định nghĩa được.
Ngôn ngữ rất bất lực, bởi vì không có một từ nào hình dung được về quan hệ của bọn họ cả.
Hứa Ngôn có một suy nghĩ, một suy nghĩ đơn giản mà kiên định. Dù cho Lôi Hồng Hạ lại nói với cậu rằng những lời liên quan tới thân thế của cậu mà bà ta từng nói là dối trá, thật ra cậu và Lộ Lăng có quan hệ máu mủ thì cậu cũng không thèm để ý nữa.
Dù sao thì không để ba đau lòng, cậu sẽ không kể lại những gì mà Lôi Hồng Hà nói, càng không có khả năng công khai ở bên Lộ Lăng, dù có quan hệ máu mủ hay không, bọn họ chỉ có thể giấu giếm thôi.
Hứa Ngôn nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh của thiếu nữ, mỉm cười, thở dài:
- Về sau... anh sẽ không buông tay nữa.
......
Trong khi Hứa Ngôn và Lộ Lăng đang trên chuyến máy bay vượt qua nửa địa cầu, Tiêu Phàm lại một mình đi taxi ra sân bay.
- Mèng ơi, nghiên cứu sinh đúng là cu li. Đã thế dạo này còn sai cái quái gì ấy, bắt ông bỏ thí nghiệm làm chân sai vặt cho bà ta!
Tiêu Phàm bất bình lẩm bẩm.
Tài xế taxi hỏi:
- Cậu muốn đi đâu?
Tiêu Phàm lấy di động ra rồi đọc địa chỉ mà Lôi Hồng Hà gửi cho mình.
Lái xe gật đầu rồi không nói gì nữa.
Sau đó, trên suốt quãng đường, họ không nói gì với nhau cho tới khi đến đích.
Địa điểm là một bệnh viện.
Trả tiền taxi xong, Tiêu Phàm xách túi xuống xe, đi vào bệnh viện không được coi là cao cấp kia.
Tiêu Phàm đi thẳng vào văn phòng của viện trưởng.
Viện trưởng bệnh viện đang trong phòng làm việc. Vị viện trưởng này từng có quan hệ hợp tác với Lôi Hồng Hà, hơn nữa còn là kiểu hợp tác bất bình đẳng. Với việc mà Lôi Hồng Hà dặn dò lần này, ông ta rất nghiêm túc thực hiện.
- Mẫu máu của Hứa Vọng Hải ở đây.
Viện trưởng đưa một cái hộp nhỏ tới cho Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm cầm hộp trên tay, lắc lắc nhưng không thấy động tĩnh gì.
- Bên ngoài có bọc bông, lúc vận chuyển không va chạm mạnh hẳn là ổn.
Viện trưởng thấp thỏm xoa tay:
- Nhưng Hứa Vọng Hải là ai? Tại sao giáo sư Lôi lại muốn mẫu máu của ông ta?
Tiêu Phàm nhếch mép:
- Ai mà biết được.