Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Sau khi Hứa Ngôn xách theo một túi đồ vật to oành về nhà, cậu bắt tay ngay vào việc tiêu diệt rận.
Bước đầu tiên tất nhiên là nhỏ thuốc cho hai con mèo rồi. Trình tự cho việc này rất đơn giản, chỉ cần túm mèo lên, nhỏ một chút vào gáy là được.
Bước thứ hai, nhốt hai con mèo vào những chiếc lồng riêng biệt.
Bước thứ ba, mang thùng giấy ra ngoài, ném vào phòng thu gom rác.
Sau khi làm xong mọi việc, Hứa Ngôn về nhà.
- Vất vả rồi, Hứa... anh.
Lâm Vũ Tịch có vẻ xấu hổ, không biết là do cô bé không giúp một tay hay là vì không biết phải xưng hô với Hứa Ngôn như thế nào trước mặt Lộ Lăng nữa.
Hứa Ngôn không hề để ý, cậu chỉ khẽ gật đầu coi như đáp lại rồi đi thẳng vào phòng vệ sinh để rửa tay. Rửa tay xong, ra ngoài rồi, cậu mới hỏi hai thiếu nữ cứ lượn lờ ở đây từ nãy tới giờ:
- Hai em có cần tắm không?
- Anh bảo bọn em á? Lâm Vũ Tịch chỉ vào người mình rồi lại chỉ sang Lộ Lăng đang đứng cạnh.
- Đúng thế, hai người có tiếp xúc gần với mèo không?
Lâm Vũ Tịch suy nghĩ rồi đáp:
- Không đâu, chúng nó vẫn ở trong thùng, em với Tiểu Lăng chỉ sờ lên người chúng nó thôi.
Lộ Lăng ôm lấy vai mình, trông có vẻ rất bất an:
- Em rửa tay rồi, nhưng mà... trước đó có vuốt ve chúng nó rất lâu. Có thể bị lây rận không? Con rận nhảy được mà, phải không?
Hứa Ngôn nhún vai:
- Đề nghị của anh là hai đứa có thể đi tắm ngay lập tức. Khi nãy anh có mua thuốc sát trùng rồi, có thể cẩn thận tiêu độc trong nhà.
- Mấy thứ thuốc sát trùng đó... có thể gây ảnh hưởng gì với sức khỏe không?
Lộ Lăng không an tâm.
Hứa Ngôn khinh bỉ:
- Có nhớ nghi thức trên sân thượng không? Lúc ấy ngài còn dùng hùng hoàng để hun tôi đấy nhé, sao không suy nghĩ xem ảnh hưởng gì tới sức khỏe của tôi không đi?
Lộ Lăng cúi thấp đầu, khẽ nói:
- Bởi vì đó là nghi thức cần thiết mà...
- Chờ cái đã, hai người cử hành nghi thức gì thế hả?
Lâm Vũ Tịch có vẻ hiếu kì:
- Hùng hoàng là cái gì cơ?
- Nghi thức này nọ chỉ là do nó lên cơn trẻ trâu thôi, không cần phải để ý đến mấy thứ đấy đâu. Còn hùng hoàng thì là một loại khoáng sản, có thể dùng làm thuốc đông y, cũng có thể dùng để sát trùng.
Hứa Ngôn thuận miệng giải thích.
- Vậy thuốc sát trùng mà anh mua là hùng hoàng à?
- Không phải hùng hoàng, bây giờ chẳng còn mấy người dùng hùng hoàng nữa. Anh mua thuốc sát trùng ở siêu thị, thành phần chủ yếu hình như là mô phỏng theo một loại thuốc trừ sâu.
- Anh Hứa biết nhiều thứ thật...
Lâm Vũ Tịch nhìn Hứa Ngôn với ánh mắt kính nể.
- Khụ khụ...
Hứa Ngôn hắng giọng rồi nói ra dự định của mình:
- Hay là thế này đi, nếu hai người thực sự không an tâm... Vậy Tiểu Lăng cùng về nhà với Tiểu Tịch đi, hai em tắm rửa ở đó rồi thay quần áo sạch sẽ, thế nào?
Lộ Lăng vô cùng đồng ý nên vội vã gật đầu.
Hứa Ngôn lại nói với Lâm Vũ Tịch:
- Tiểu Tịch, để Tiểu Lăng mặc tạm quần áo của em cũng không sao chứ?
- Ừm ừm, không thành vấn đề, em có nhiều quần áo lắm.
Lộ Lăng bỗng nhiên hỏi:
- Còn anh thì sao?
- Dù sao thì từ đầu tới cuối anh cũng không chạm vào mèo nên không cần phải tắm rửa như hai đứa. Anh ở nhà quét dọn một lát, dùng thuốc sát trùng để tiêu độc nhà từ trong ra ngoài một lượt. Đúng rồi, quần áo cũ của hai em nhớ đừng vứt lung tung, mang về để anh xử lý.
Lộ Lăng còn một câu hỏi nữa:
- Mèo thì sao? Chúng nó bé như vậy thì có chịu được thuốc sát trùng không?
- Vậy nên anh sẽ đặt mèo ở ngoài cửa ra vào đã, sau đó mới tiêu độc trong nhà. Tiếp theo anh sẽ lấy hai quyển sách ra ngoài, đứng chờ ngoài cửa ra vào cùng với đám mèo để đợi hai em về.
......
Một giờ sau, Lộ Lăng đã ở trong phòng tắm nhà Lâm Vũ Tịch, cô bé đứng trước gương, dùng máy sấy để sấy mái tóc dài còn đang ướt nhẹp.
Bên tai thiếu nữ là tiếng nước ào ào, Lâm Vũ Tịch đang tắm, hai người chỉ cách nhau một tấm rèm.
Sau khi sấy khô tóc, Lộ Lăng thấy bạn thân còn chưa tắm xong thì nổi hứng đùa dai.
Cô bé bước tới, thò một tay qua rèm, lặng lẽ dò dẫm về phía trước, sau đó có vẻ như đã sờ vào thứ gì đó.
- A! Tiểu Lăng, cậu làm gì đấy?
Một tiếng “bốp!” vang lên, Lâm Vũ Tịch bị hoảng sợ nên đã đánh bàn tay ma quỷ đang vuốt ve kia thật mạnh.
Lộ Lăng rụt tay lại, vẩy vẩy nước dính trên tay đi, cười xấu xa:
- Tiểu Tịch, cô đã là người của bản đại gia rồi!
- Cậu học hư rồi!
- Hừ hừ, tớ đã bảo rồi mà, cậu chưa bao giờ nhìn thấu bộ mặt thật của tớ cả.
- Bộ mặt thật à... Tớ nhớ trước đây Tiểu Lăng cũng từng nói là cậu không có hứng thú với con trai. Vậy cậu... không phải là bách hợp chứ hả?
- Bách hợp?
- Cậu biết bách hợp có ý gì không thế?
Lâm Vũ Tịch cẩn thận dò hỏi.
- Tất nhiên là tớ biết rồi, cậu không cần phải giải thích cho tớ nghe đâu. Nhưng cậu cần biết là...
Giọng điệu của Lộ Lăng có vẻ kiêu căng:
- Tớ không chỉ không có hứng với con trai, tớ chẳng có hứng thú gì với cái thứ tình tình yêu yêu luôn cơ.
- Ha, vậy thì tốt rồi.
Lâm Vũ Tịch như thở phào nhẹ nhõm.
Phòng tắm lại yên lặng, hai cô bé cách nhau bởi một tấm rèm, trong phòng chỉ còn nghe thấy tiếng nước chảy.
Bỗng nhiên Lộ Lăng phá vỡ trầm mặc:
- Mà này, chúng ta còn chưa đặt tên cho mèo con đâu.
- Đúng vậy ha, hai đứa một đen một trắng...
Lâm Vũ Tịch nảy ra một ý:
- Hay là gọi Sữa Bò với Cà Phê đi?
Lộ Lăng lập tức đưa ra ý kiến phản đối:
- Không, tên kiểu đó quá nhàm chán.
- Thật thế à? Tớ cảm thấy rất ổn mà.
- Rất ổn á?
Lộ Lăng chỉ thiếu nước viết hai chữ khinh bỉ lên mặt:
- Cậu không nên thông đồng làm bậy với những tên phàm nhân ngu xuẩn kia!
- Tiểu Lăng có đối xử với tớ như loài người đâu...
Lâm Vũ Tịch vô sự tự thông, cô bé lầu bầu rồi hỏi:
- Vậy cậu định đặt tên cho chúng nó là gì nào?
Lộ Lăng dùng một tay đỡ cằm, suy nghĩ.
- Griffin với Cerberus đi!
Lâm Vũ Tịch phản đối ngay:
- Đó là thứ gì hả? Đừng lấy cái tên mà không ai hiểu được không?
- Nemean với Pegasus.
- Mặc dù vẫn không hiểu cậu đang nói gì nhưng mà Tiểu Lăng này, hai cái tên cậu vừa nói chắc chắn là tên quái thú!
Cho dù không hề nhận ra nhưng bản thân Lâm Vũ Tịch đã bị động rèn luyện ra khả năng khinh bỉ, điều này là không cần phải nghi ngờ.
Lộ Lăng bất đắc dĩ nhún vai:
- Nếu như không hiểu tất cả thì... Bạch Hổ với Huyền Vũ đi, thế nào?
- Tiểu Lăng, cậu đừng như thế mà, lấy cái tên bình thường thôi, được chứ?
- Vậy thì Bạch Trạch với...
Lâm Vũ Tịch không nhịn được nữa, cô bé ngắt ngang:
- Tiểu Lăng, đủ rồi đấy nhé! Sữa Bò với Cà Phê, loại tên bình thường như này không được à?
- Hừ!
Lộ Lăng cười nhạo:
- Từ trước tới nay, bình thường không phải là phong cách của tớ.
- Được rồi được rồi, Tiểu Lăng, dù sao tớ cũng rất thích hai cái tên Sữa Bò với Cà Phê, còn mấy cái tên quái dị của cậu...
- Chẳng có gì quái cả, chỉ là cậu không hiểu được hàm ý sâu xa trong những cái tên đó thôi.
- Được được được, là tớ không sâu sắc.
Lâm Vũ Tịch bất đắc dĩ nói:
- Cuối cùng thì việc đặt tên cho mèo con là gì, chúng ta cứ để anh trai cậu phân xử đi, được chứ?
- Tất nhiên là được rồi. Nhưng tớ phải nhắc nhở cậu rằng anh ấy là anh trai tớ, chắc chắn anh ấy sẽ ủng hộ tớ!