Cô Em Gái Tuổi Teen Của Tôi

Chương 68: Chương 68: Không bị phát hiện thì không bị coi là vi phạm nội quy nhé




Dịch giả: Lãng Nhân Môn

Hứa Ngôn có thể thề với thần rằng cậu đã cố gắng rồi. Với chuyện em gái định mang mèo con tới trường, Hứa Ngôn đã tiến hành việc khuyên can một cách nghiêm túc, thế nhưng kết quả sau cùng đã cho thấy việc khuyên can của cậu không hề có bất kì ý nghĩa nào.

Trên đường đi học, Lộ Lăng bế chú mèo trắng còn Hứa Ngôn thì ôm mèo đen. Hai anh em cứ thế sóng vai bước đi.

Bỗng nhiên, Hứa Ngôn lên tiếng:

- Đừng trách anh không nhắc em nhé, em mang thú cưng tới trường thế này chắc chắn là vi phạm nội quy rồi đấy.

Mặc dù đã đưa mèo ra khỏi nhà nhưng cậu vẫn không nhịn được mà muốn em gái nhận thức được sai lầm của bản thân, ít nhất cũng phải cam đoan lần sau sẽ không tái phạm nữa, thế nhưng...

Lộ Lăng cười nhạo:

- Thôi đi, chép bài tập về nhà chẳng phải cũng là vi phạm nội quy à? Ta còn tưởng mi hoàn toàn không để ý tới mấy việc như nội quy ấy chứ!

- Không, em phải biết là hai việc này có tính chất khac nhau. Chép bài thì cùng lắm là ảnh hưởng tới bản thân em thôi, nhưng trong lớp học có thêm thú cưng thì có khả năng lớn là ảnh hưởng tới việc học tập của người khác nữa. Vậy nên việc chép bài và việc mang mèo đến trường này sẽ có độ nghiêm trọng khác nhau trong mắt của giáo viên.



Hứa Ngôn tự nhận là mình rất hiểu giới hạn của thấy Vu nên những gì cậu nói cũng rất có lý.

Mặc dù Lộ Lăng khó lòng phản bác những lời của Hứa Ngôn nhưng cô bé lại nói ra một câu làm người ta không thể nào nói lại được để chặn miệng cậu:

- Không sao cả, chỉ cần không bị phát hiện thì không bị coi là vi phạm nội quy mà!

- Em... Thôi được rồi.

Hứa Ngôn không đáp lại được nữa.

Hai người lại tiếp tục đi.

Từ đó trở đi, trạng thái yên lặng luôn được duy trì giữa bọn họ.

Thế nhưng tới gần cổng trường rồi, hai người không thể tiếp tục im lặng được nữa, bởi lẽ họ đều hiểu được việc bế mèo vào trường là việc bất khả thi.

Với việc phải làm thế nào để qua được cổng trường, Lộ Lăng đã đưa ra một đáp án rất đơn giản nhưng cũng vô cùng hữu hiệu: “Cho vào ba lô là xong thôi.”

Hứa Ngôn gật đầu, cậu mở ba lô của em gái ra, nhét chú mèo nhỏ trong tay vào.

- Từ từ đã!

Thấy tình hình trước mắt, Lộ Lăng cuống lên.

Hứa Ngôn thản nhiên nói: “Chẳng phải em bảo là để vào ba lô à?”

- Ý của ta là mỗi người mang theo một con! Mi... mi định để một mình ta chăm sóc cả hai con đấy à?

- Ý của anh đúng là như thế đấy.

Thấy em gái nổi giận, Hứa Ngôn vội vàng nói:

- Nữ thần đại nhân, em hẳn là không nhẫn tâm khiến cho hai anh em nó tách xa nhau chứ hả?

- Hai anh em...

Lộ Lăng chú ý tới một vấn đề:

- Thế rốt cuộc thì hai đứa nó là đực hay cái thế?

- Không biết, rảnh rồi xem thế nào.

Hứa Ngôn bế chú mèo đen ra khỏi ba lô của em gái rồi cởi ba lô của mình xuống, đặt mèo vào trong. Lộ Lăng cũng làm giống như vậy, đặt chú mèo trắng vào trong ba lô của mình.

Sau đó hai anh em lại đi về phía cổng trường một cách bình an vô sự, sau đó tiến thẳng về khu lớp học.

Trên đường đi, họ có gặp học sinh, cũng thỉnh thoảng lướt qua giáo viên, thế nhưng do cả Hứa Ngôn lẫn Lộ Lăng để vững tâm lý, mặt không đỏ tim không đập nhanh, ngay cả hành động và bước chân cũng rất tự nhiên.

Sau khi đi vào khu lớp học, hai người tách ra. Hai anh em không tạm biệt nhau, có lẽ là vì quá quen thuộc rồi nên không cần khách khí nữa.

Hứa Ngôn bước vào lớp, cậu quan sát xung quanh một lát, sau khi chắc chắn tình hình an toàn, cậu bế chú mèo đen ra khỏi ba lô, đặt vào trong ngăn bàn.



Trong lớp khá ồn ào, có người đang vội vàng chép bài tập, cũng có người tranh thủ thời gian buôn dưa lê, lại có học sinh trực nhật đang quét dọn vệ sinh, đối mặt với hoàn cảnh xa lạ thế này, chú mèo con rõ ràng không thể làm quen được nên để lộ ra trạng thái sợ sệt.

Nó nằm trong ngăn bàn của Hứa Ngôn, chui vào một góc sâu rồi cuộn tròn lại.

- Thế cũng tốt, không chạy lung tung thì mình cũng bớt phiền toái.

Hứa Ngôn lẩm bẩm rồi lấy bài tập trong ba lô ra, đứng dậy chuẩn bị nộp bài.

Thế nhưng trước khi ra khỏi chỗ, cậu vẫn không an tâm lắm, vậy là Hứa Ngôn đặt tất cả sách giáo khoa vào trong ngăn bàn để chặn đường ra của mèo con.

Sau đó, cậu yên tâm đi nộp bài tập.

......

Tiết đầu tiên đã yên ổn trôi qua.

Mặc dù trong ngăn bàn có thêm một chú mèo con nhưng biểu hiện của Hứa Ngôn vẫn bình thường, giáo viên trên bục giảng cũng không nhận ra bất kì sự bất thường nào.

Thế nhưng trước khi chuông tiết sau reo lên, có lẽ mèo con đã quen với hoàn cảnh, nó bắt đầu không ngoan như khi nãy nữa, Hứa Ngôn bắt buộc phải dùng tay để giữ chặt sách bên ngoài ngăn bàn, không cho mèo con gạt sách ra.

Chờ tới khi chuông tan học reo vang, giáo viên cũng bước ra khỏi lớp, cuối cùng Hứa Ngôn mới có thể thở phào.

Cậu bỏ sách giáo khoa trong ngăn bàn ra, đặt lên mặt bàn để lấy không gian, sau đó dùng hai tay bế mèo con ra khỏi ngăn bàn rồi đặt nó lên đùi mình.

Lúc này, vị trí bên cạnh của cậu vẫn trống không nhưng việc này không có nghĩa là các bạn cùng lớp khác sẽ bỏ qua phía này.

Thái Khang ngồi đằng sau là người nhận ra những hành vi kì lạ đầu tiên, cậu ta thăm dò rồi giật mình nói:

- Mày mang mèo con đến lớp!

Hứa Ngôn vội vàng giơ ngón trỏ lên ra hiệu im lặng.

Thái Khang cũng kịp phản ứng lại, cậu ta thì thầm:

- Sao mày lại mang mèo đi học? Nhà mày nuôi à?

Hứa Ngôn đáp:

- Hôm qua... Không, sáng hôm trước mới nhặt về. Thực ra là nhặt được hai con, một con khác thì ở chỗ em gái tao.

- Em gái mày cũng mang một con mèo theo á?

- Đúng thế đấy, mày...

Hứa Ngôn bỗng để ý thấy ánh mắt Thái Khang nhìn mèo con cứ sai sai, vậy nên cậu thuận miệng hỏi:

- Có vấn đề gì à?

Thái Khang không đáp mà vẫn nhìn chằm chằm vào mèo con, ánh mắt kia nóng rực đến độ làm người ta thấy đáng sợ.

- Thái Khang, mày sao đấy?



Hứa Ngôn quan sát thấy biểu hiện của Thái Khang thì hỏi.

- Có thể... cho tao sờ nó không?

Thái Khang đưa ra một yêu cầu không hề quá đáng.

Nhưng mà dù cho yêu cầu này hoàn toàn bình thường thì Hứa Ngôn vẫn cứ thấy có chỗ bất ổn, cậu cảm thấy một sự bất an từ bản năng. Tuy nhiên, xét từ một góc độ khác, cậu nhận ra mình không có lý do hợp lý nào để từ chối yêu cầu của bạn cả, vậy nên Hứa Ngôn chỉ có thể đồng ý.

Hứa Ngôn bế mèo rồi nâng nó cao lên một chút để tay Thái Khang chạm được tới nó.

Sau đó, Thái Khang vươn tay.

Một bàn tay run run đặt lên lưng của mèo đen, sau đó êm ái vuốt ve.

Cùng lúc đó, Thái Khang lộ vẻ mê say ra mặt.

Hứa Ngôn bỗng nhận ra một sự thật: Thật ra biểu cảm của Thái Khang giống hệt như con gái. Khi Lâm Vũ Tịch và Lộ Lăng nhìn thấy mèo con cũng có biểu cảm y như thế, phản ứng y như thế!

Chỉ có điều phản ứng này, vẻ mặt này xuất hiện ở giới tính khác thì có vẻ khá kì dị.

Sau khi hiểu rõ điểm này, Hứa Ngôn đã lâm vào trầm tư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.