Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Buổi sáng ngày đầu tiên của kì nghỉ hè, Hứa Ngôn bị em gái gọi dậy.
Điều đáng mừng là lần này Lộ Lăng không áp dụng các phương pháp tra tấn để gọi cậu dậy, không có âm thanh ma quỷ dội vào tai, cũng chẳng có nước lạnh nhỏ vào mặt. Thiếu nữ chỉ ngồi bên giường Hứa Ngôn, nhẹ nhàng đẩy đẩy cánh tay đang lộ ra bên ngoài chăn của cậu thôi.
Sau một thời gian rất lâu, cuối cùng thì Hứa Ngôn cũng dần dần tỉnh lại.
Cậu mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên mà võng mạc nhận được chính là khuôn mặt nghiêng bình thản của thiếu nữ đang ngồi cạnh bên.
Khuôn mặt tinh tế và thần thái bình tĩnh, điềm đạm kia dường như mang theo một ma lực khiến cho Hứa Ngôn vừa tỉnh dậy đã khó lòng mà dời mắt.
Hứa Ngôn đã dậy nhưng cậu lại không lên tiếng mà chỉ ngơ ngác nhìn Lộ Lăng. Còn Lộ Lăng, tuy rằng động tác lay lay tay Hứa Ngôn vẫn không ngừng lại, thế nhưng hình như cô bé đang suy nghĩ về việc khác nên lực chú ý cũng không tập trung vào Hứa Ngôn.
Tình hình kì quái này kéo dài tới gần nửa phút, rốt cuộc thì Hứa Ngôn là người không chịu được nữa, cậu lên tiếng:
- Anh dậy rồi.
- À, dậy rồi...
Lộ Lăng cũng hoàn hồn, cô bé dừng tay.
- Vừa mới sáng tinh mơ, vì sao em lại không cho anh ngủ nướng? Em có việc gì à?
Lộ Lăng nghiêng đầu:
- Ừ, ta đang định nói với mi về...
- Nữ thần đại nhân cũng có lúc mơ màng như vậy cơ đấy.
Hứa Ngôn cảm khái.
- Bởi vì bản thần khi nãy còn đang tập trung suy nghĩ vài thứ về Tô-pô...
Lộ Lăng trề môi, cô bé cúi đầu nghĩ ngợi rồi đột nhiên lên tiếng:
- Nhớ ra rồi! Bản thân muốn nói với mi là mục tiêu du lịch lần này đã được xác định rồi!
- Du lịch à?
Hứa Ngôn nghĩ một lúc mới kịp phản ứng lại, đây là cách diễn tả kiểu trẻ trâu của nữ thần đại nhân khi nói về du lịch.
- Lựa chọn đi biển vào kì nghỉ hè đúng là quá tầm thường! Hơn nữa, đi biển vào thời gian này thì có khi đầu người đen nghịt còn nhiều hơn cả sóng biển ấy chứ. Vậy nên bản thần đã quyết định đi ngược lại đám phàm nhân dung tục các ngươi, bản thần muốn đến nơi cách xa bãi biển nhất!
Lộ Lăng khoanh hai tay trước ngực, kiêu ngạo tuyên bố.
- Cách biển xa nhất à?
Hứa Ngôn tưởng tượng về bản đồ thế giới một lát:
- Tây Tạng? Không, Tây Tạng cũng không xa Ấn Độ Dương lắm... Trung Á à? Cũng không phải...
- Lục địa lớn nhất chính là lục địa Âu Á, trung tâm của lục địa Âu Á chính là nơi cách đại dương xa nhất. Nơi này còn nằm ngay trong nước nữa!
Lộ Lăng cúi đầu nhin Hứa Ngôn, ánh mắt của cô bé như muốn nói: Đáp án đơn giản như vậy mà mi cũng không nghĩ ra được, tại sao mi không đập đầu chết đi?
- Tân Cương hả?
Mặc dù Hứa Ngôn còn dùng câu hỏi, thế nhưng cậu đã khá chắc chắn với đáp án này rồi.
- Đúng thế đấy, ta chưa bao giờ tới đó cả, vừa hay mùa hè này có thể tới xem một lần.
- Em đã nói với ba mẹ chưa đấy?
- Trên danh nghĩa thế tục mà nói thì mi chính là anh trai của ta, vậy nên chuyện như thế này chẳng phải mi nên là người nói hay sao?
Hứa Ngôn thở dài:
- Yên tâm đi, chỉ cần em nói với ba một câu thôi, thậm chí còn không cần làm nũng ấy, chắc chắn là ba sẽ đồng ý ngay lập tức. Tin anh đi, ba không có khả năng từ chối ý muốn của em đâu, chỉ cần em đừng quá đáng là được.
- Ta mặc kệ, mi đi nói với họ đi.
Lộ Lăng hất cằm quay đi, chỉ chừa lại cho Hứa Ngôn đằng sau gáy.
- Được rồi, được rồi...
Hứa Ngôn chống người dậy, định xuống giường.
Đúng lúc này, điện thoại di động đặt ở tủ đầu giường vang lên.
Hứa Ngôn cầm di động lên, vừa mới ấn chấp nhận cuộc gọi thì đã nghe thấy Lưu Tử Hằng đang kêu ầm lên:
- Mày đã ngủ dây chưa? Tao đang trên đường sang nhà mày này, sắp đến nơi rồi đấy!
- Tao vừa dậy xong, còn bao lâu nữa thì mày đến nơi?
Hỏi xong, Hứa Ngôn liền nghe thấy Lưu Tử Hằng hỏi một câu:
- Còn bao lâu thì đến nơi?
Hình như cậu ta không nói thẳng vào loa cho nên tiếng cũng rất nhỏ.
Một lát sau, Lưu Tử Hằng lại nói to vào loa:
- Nhiều nhất là hai mươi phút nữa tao sẽ tới nơi. Bây giờ đường phố không quá đông vì lúc ra ngoài bọn tao đã tránh giờ cao điểm rồi, không có tắc đường!
Hứa Ngôn thắc mắc:
- Khi nãy mày nói chuyện với ai thế?
Lưu Tử Hằng dửng dưng đáp:
- Nói chuyện với tài xế nhà tao.
- Tài xế nhà mày...
Hứa Ngôn nghẹn lời, nhưng cậu nghĩ lại, ba của Lưu Tử Hằng là đại gia, vậy nên chuyện thuê một người tài xế đương nhiên cũng chẳng phải chuyện đáng kinh ngạc gì.
Chỉ có điều từ trước tới nay hình như cậu chưa bao giờ được thấy một người tài xế tư nhân chuyên nghiệp đâu.
Trong tưởng tượng của Hứa Ngôn, tài xế tư nhân là một nhân vật nên xuất hiện sau khi mình bắt đầu hẹn hò với một cô thiên kim tiểu thư nào đó, lúc ấy tài xế sẽ tới đón tiểu thư về nhà. Ngay cả trong các loại galgame, chỉ cần nhân vật như thiên kim tiểu thư xuất hiện thì chắc chắn sẽ có đính kèm một tài xế tư nhân.
Vậy mà hôm nay, lần đầu tiên Hứa Ngôn được trông thấy tài xế tư nhân nhưng lại không phải vì sự xuất hiện của cô tiểu thư nào đó, tất cả là vì thằng bạn Lưu Tử Hằng đã biến thành phú nhị đại trong chớp mắt. Chỉ có thể nói là hiện thực không giống trong tưởng tượng.
......
Hai mươi phút sau, Hứa Ngôn rửa mặt, chỉnh trang xong xuôi và ra đứng ngoài cửa khu tập thể để chờ Lưu Tử Hằng, cậu đã bị giật mình.
Hôm nay, Lưu Tử Hằng không ngồi trên chiếc xe Land Rover từng xuất hiện trước đó mà là một chiếc xe màu bạc. Từ xa nhìn lại, đường cong thân xe mượt mà, mạnh mẽ, thế nhưng ngoài như vậy thì cũng không có gì quá nổi bật.
Cho tới khi xe đỗ lại ở gần đó, Hứa Ngôn mới nhìn thấy nhãn hiệu ở đầu xe và nhận ra có gì đó sai sai. Cậu lại gần hơn, quan sát thật cẩn thận.
- Đậu má, Porsche!
Cũng vào lúc này, Lưu Tử Hằng mở cửa ghế lái phụ, nhảy xuống:
- Xe này thế nào?
- Chưa bao giờ ngồi lên chiếc xe này, không rõ lắm.
- Vậy lên xe ngay đi, bây giờ chúng ta đi đón Thái Khang, sau đó đi ăn trưa.
Hứa Ngôn lấy điện thoại ra xem:
- Bây giờ mới có mười giờ hơn, cơm trưa này nọ có vẻ hơi sớm đấy.
- Không, thật ra việc chủ yếu là muốn đưa chúng mày đi xem chỗ kia thôi...
Lưu Tử Hằng nháy mắt ra hiệu, nói.
- Chỗ nào cơ?
Cùng lúc hỏi những lời này ra miệng, Hứa Ngôn còn liếc mắt nhìn vị tài xế tư nhân đang ngồi trên ghế lái kia: mặc áo phông bình thường, đầu húi cua, trông chẳng khác gì một tài xế xe taxi mà ai cũng có thể tiện tay vẫy lại trên đường. Việc này làm Hứa Ngôn có đôi chút thất vọng, dù sao cậu đã thực sự có chút chờ mong về một người tài xế vừa nhìn đã thấy có phong cách nhà đại gia như mặc âu phục đen, thắt cà vạt, đeo kính râm.
Tuy nhiên, nghĩ tới chủng loại xe mà ba Lưu Tử Hằng có, Hứa Ngôn lại cảm thấy cảm giác không quan tâm tới mấy chi tiết vặt vãnh này sẽ thoải mái và tự nhiên hơn.
......
Hơn mười phút sau, chiếc Porsche này đã đến một khu nhà khác để đón Thái Khang.
Lại thêm gần hai mươi phút nữa, chiếc Porsche ngừng lại bên trong một khu thương mại sầm uất, vị trí của bãi đỗ xe là nằm sau cao ốc.
Vị tài xế kia đi trước dẫn đường cho ba học sinh vào cao ốc.
- Tao cũng chưa tới chỗ này bao giờ, không biết đường đi nên vẫn phải để chú ấy dẫn đường.
Lưu Tử Hằng chỉ vào tài xế đang đi đằng trước rồi quay đầu lại để giải thích cho hai thằng bạn.
Thái Khang tò mò hỏi:
- Rốt cuộc là mày muốn dẫn bọn tao đi đâu thế?
Lưu Tử Hằng cười đầy bí ẩn:
- Bọn mày sẽ biết ngay lập tức thôi.