Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Môn học đầu tiên của đại học đã sắp bắt đầu. Mặc dù đây là chuyên ngành khoa học sinh vật nhưng môn học đầu tiên của bọn họ sẽ là toán cao cấp. Hơn nữa, giáo sư chủ nhiệm khóa này chính là viện trưởng của học viện, Lôi Hồng Hà.
Phòng học được thiết kế theo dạng bậc thang và có diện tích rất lớn. Hứa Ngôn và các bạn cùng phòng ngồi xuống hết rồi nhưng vẫn còn có hai chỗ trống ở bên trái cậu.
Một lát sau, có cô gái ngồi xuống bên trái cậu.
Hứa Ngôn quay đầu nhìn sang, cậu thấy cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao gầy và thanh tú kia, đây cũng chính là cô gái cậu gặp vào lúc đi làm thêm hôm qua.
- Tên của mình là Hạ Nhược Lâm, à, chính là ba chữ này đây.
Cô gái đưa sách giáo khoa ra trước mặt Hứa Ngôn, chỉ tay vào cái tên được viết trên bìa và nhấn mạnh.
Hứa Ngôn chỉ “À” một tiếng rồi đẩy sách của cô về chỗ và mở sách giáo khoa của mình ra.
- Bạn thật đúng là chẳng lịch sự gì cả...
Hạ Nhược Lâm bất mãn nói vậy.
Hứa Ngôn thở dài:
- Người đẹp ạ, mình biết là bạn tìm mình có việc. Mình mong bạn có chuyện gì thì cứ nói thẳng, không cần phải rào trước đón sau lâu như vậy đâu. Bạn mệt mà mình cũng mệt, chi bằng dứt khoát cho nhanh đi.
Hạ Nhược Lâm nhìn chằm chằm vào cậu:
- Bạn rất nhạy bén đấy. Được rồi, ăn ngay nói thật đi, mình chỉ muốn hỏi một câu thôi. Có phải bạn định chuyển chuyên ngành không?
- Chuyển chuyên ngành? Vì sao?
Hứa Ngôn hỏi lại:
- Chỉ vì quyển sách mình đọc vào hôm thứ sáu à?
Hạ Nhược Lâm gật đầu:
- Đúng thế đấy, quyển sách đó là sách kinh tế mà, hoàn toàn không liên quan gì đến chuyên ngành của chúng ta bây giờ.
- Hứng thú của mình khá rộng thôi, mình thường xuyên đọc một số sách để giải trí, nhưng như thế đâu có nghiền là mình sẽ không học ngành này nữa. Mà nhắc lại lần nữa nhé, mình cảm thấy quyển sách kia, theo một nghĩa nào đó, có thể tính là sách triết học.
- Ầy, bạn không định chuyển chuyên ngành...
Hạ Nhược Lâm đã thể hiện sự thất vọng rất rõ ràng.
Lúc này, Hứa Ngôn nhìn lên bục giảng, cậu nhận thấy Lôi Hồng Hà cũng đã bước lên.
Lôi Hồng Hà vẫn giữ nguyên cách ăn mặc như một nữ tinh anh, trang trọng mà đầy sức sống. Đó là một thứ khí thế của người làm lãnh đạo lâu ngày, hơn nữa còn là lãnh đạo của toàn những người tài giỏi về nghiên cứu. Bà ta quét mắt khắp phòng học, ánh nhìn uy nghiêm.
Thế nhưng Hứa Ngôn chỉ cần nhìn bà ta một lúc là bắt đầu khó chịu.
Vậy là cậu nói:
- Nhưng việc chuyển chuyên ngành à... Bây giờ suy nghĩ một chút thì chắc cũng được.
- Thế rốt cuộc là bạn nghĩ sao?
Hạ Nhược Lâm có chút bực bội.
- Mình đang nghĩ việc chuyển chuyên ngành, chắc là cũng được đấy.
- Vậy bạn sẽ chuyển sang chuyên ngành nào?
Hứa Ngôn ngẩng đầu nhìn trần nhà:
- Để mình nghĩ cái đã, ừm... triết học đi.
- Thôi đi, cái chuyên ngành đó thì có lợi ích gì?
Hạ Nhược Lâm vỗ vỗ vai Hứa Ngôn:
- Hay là đi học chuyên ngành tài chính đi? Mình thấy bạn có hứng thú với nó đấy chứ.
- Bạn căn cứ vào đâu mà lại nói là mình có hứng thú với ngành tài chính thế?
- Hôm qua.
Hạ Nhược Lâm nhướng mày.
- Ý cậu là việc làm thêm ấy à? Việc này hẳn không có quan hệ gì tới ngành tài chính đâu...
- Tại sao lại không? Đều là vì tiền cả mà!
Hạ Nhược Lâm cao giọng ở từ cuối, việc này có vẻ đã chỉ rõ ra tâm trạng kích động của cô.
Thấy cô như vậy, khóe miệng Hứa Ngôn cũng giật giật:
- Bạn có hứng thú với tiền đến thế cơ à?
- Tất nhiên rồi, nếu không thì còn có thể hứng thú với cái gì được cơ chứ?
Đúng lúc này, chuông vào học reo vang.
Hạ Nhược Lâm lập tức ngậm miệng, ngồi nghiêm chỉnh và nghiêm túc nhìn giảng viên trên bục giảng. Cô gái con buôn lại thông minh của hai giây trước cứ như đã biến thành một người khác, trở thành một sinh viên ngoan ngày ngày cố gắng học tập.
Hứa Ngôn nhếch miệng cười:
- Ồ, phản xạ có điều kiện của học sinh giỏi à?
Hứa Ngôn xoay cổ rồi nhìn xung quanh. Cậu bỗng tò mò rằng không biết tất cả các sinh viên trong phòng học này có giống như Hạ Nhược Lâm ngồi cạnh mình không, chỉ cần chuông vào học vừa vang lên là sẽ vô cùng ngoan ngoãn?
Nhưng cậu còn chưa nhìn được mấy người thì đã nhận ra một gương mặt thân quen.
Đó là Lộ Lăng, bây giờ cô bé cũng đang nhìn cậu.
Lộ Lăng đeo một cặp kính trông khá nặng nề, gọng kính đã che đậy đi khuôn mặt xinh đẹp và đôi mắt có hồn của cô bé. Hứa Ngôn bỗng nhận ra đây là cặp kính mà họ đã mua vào sinh nhật Lộ Lăng, trong lúc cả hai đi mua sắm.
Ngoại trừ ngày mua kính đó thì mãi cho tới trước ngày hôm nay, Hứa Ngôn chưa bao giờ thấy Lộ Lăng đeo nó cả. Thế mà bây giờ, trong lần đầu tiên gặp mặt các bạn, Lộ Lăng lại dùng đến nó. Vì sao thế?
Nghĩ mãi nghĩ mãi, Hứa Ngôn chỉ có thể nghĩ tới một mục đích: Tự hạ thấp nhan sắc, tránh số đào hoa.
......
Chương trình bình thường tại đại học thường sẽ là hai tiết một, nói cách khác, mỗi một môn học sẽ có hai tiết liền, mỗi tiết bốn mươi lăm phút và có mười phút nghỉ giữa giờ.
Nhưng Lôi Hồng Hà rất phát xít, bà ta chiếm dụng luôn cả mười phút nghỉ giữa giờ, giảng liên tục một trăm phút cho tới khi chuông reo, việc này làm cho các sinh viên không có thời gian để thở.
Khi chuông tan học reo vang cũng vừa kịp lúc bà ta giảng xong bài ngày hôm nay, sau đó, bà ta vẫy vẫy tay về phía Lộ Lăng:
- Lộ Lăng, em đi theo tôi.
Sau đó, Lộ Lăng dứng dậy, bước tới. Cho tới khi cô bé đã đi tới trước bục giảng, Lôi Hồng Hà cũng thu dọn xong giáo án và đi về phía ngoài cửa lớp.
Lộ Lăng bước theo sau Lôi Hồng Hà, nhưng trên đoạn đường chỉ dài vài bước từ bục giảng tới cửa lớp, cô bé đã nhìn về phía Hứa Ngôn mấy lần liền.
Cùng lúc đó, có mấy sinh viên chạy tới trước mặt Lôi Hồng Hà nhưng bà ta lại đuổi họ bằng một câu:
- Có vấn đề gì cứ gọi vào số khi nãy tôi lưu lại, sẽ có sư tỷ là nghiên cứu sinh giải đáp giúp mọi người.
Sau đó, Lôi Hồng Hà đi thẳng.
Mấy sinh viên kia trợn tròn cả mắt. Việc này hình như không giống với tưởng tượng về dự đoán của bọn họ lắm.
Tất cả mọi người đều từng nghe nói rằng giảng viên đại học sẽ áp dụng kiểu quản lý nuôi thả với sinh viên. Nếu như nói giáo viên tiểu học là bế học sinh, giáo viên trung học là nắm tay dắt học sinh đi thì giảng viên đại học sẽ chỉ đi ở đằng xa để chỉ dẫn thôi, còn đuổi theo kịp giảng viên hay không thì còn phải dựa vào sự chăm chỉ và trí thông minh của sinh viên.
Hứa Ngôn cất sách giáo khoa, cậu đứng lên chuẩn bị đi cùng đám bạn tới phòng học của môn tiếp theo.
Nhưng đúng lúc này, giọng Hạ Nhược Lâm ở bên cạnh vang lên:
- Hứa Ngôn, bạn từ từ đã!
Mấy thằng bạn cùng phòng quay đầu nhìn rồi cùng nhau lộ ra ánh mắt thấu hiểu và nhanh chóng rút lui.
Hứa Ngôn dở khóc dở cười. Cậu không có ý định yêu đương với người khác, rõ ràng là không cần không gian hai người thế này.
Hạ Nhược Lâm hỏi:
- Bạn đã nghĩ kĩ chưa? Có muốn chuyển chuyên ngành cùng với mình không?
Hứa Ngôn thở dài:
- Vậy nghĩa là vì bạn cũng muốn chuyển sang chuyên ngành tài chính nên bạn mới trăm phương nghìn kế tìm người chuyển cùng phải không?
- Giúp đỡ lẫn nhau vì cùng chung mục tiêu thôi mà. Kinh Đại rất nghiêm khắc với việc chuyển chuyên ngành, có rất nhiều yêu cầu cần phải làm, thế nhưng mình thì lại khá ẩu. Nếu có người cùng chuyển đi thì sẽ đơn giản và tiện hơn nhiều.
Hạ Nhược Lâm thành khẩn nhìn vào mắt Hứa Ngôn:
- Vậy nên giúp đỡ nhau một chút, được chứ?
Hứa Ngôn nhún vai:
- Bây giờ mình còn chưa quyết định mà, nhưng thử thì cũng được.
- Được, vậy thì thử đi!
Hạ Nhược Lâm lập tức trở nên hăng hái:
- Chúng ta có hai mục tiêu chủ yếu, đầu tiên là phải có được điểm thi cao ở kì thi cuối kì này, có thể đạt được thứ tự tốt ở chuyên ngành; thứ hai là nhất định phải cố gắng thi được khảo sát cấp bốn chỉ trong một lần. Hai việc này chính là yêu cầu bắt buộc để được chuyển chuyên ngành!
Hứa Ngôn lại thở dài:
- Cảm thấy không có động lực gì cả.
- Cứ cố gắng thử xem thế nào đi đã!