Cô Em Gái Tuổi Teen Của Tôi

Chương 43: Chương 43: Ngu muội nhàm chán




Dịch giả: Lãng Nhân Môn

Lộ Lăng ngồi trên giường Hứa Ngôn chơi máy tính còn cậu thì cắm mặt ở bàn học giải đề. Hôm nay không có gì khác mọi ngày, nhưng tâm trạng cậu lại không giống bất kỳ ngày nào đã qua.

Mọi năm vào ngày mười bốn tháng này dù cậu không mặc áo choàng đen cầm đuốc đi theo người khác lập đàn cầu mưa nhưng ít ra cậu vẫn cổ vũ nhóm FA trên tinh thần. Thế nhưng từ giờ trở đi cậu sẽ không bao giờ còn đứng cùng chiến tuyến với họ, thậm chí phải tránh nhóm FA càng xa càng tốt…

Vật vã mãi mới làm xong một bài Toán, Hứa Ngôn không kìm được hô lên:

- Nữ thần đại nhân, hôm nay cho anh nghỉ sớm được không?

Lộ Lăng cắm cúi nhìn màn hình, hỏi mà không ngẩng lên:

- Hử, vì sao phải nghỉ?

- Anh… bụng anh hơi khó chịu. Với lại còn thấy choáng đầu rồi hoa mắt nữa.

Cô bé gõ bàn phím một cái rồi ngẩng lên nhìn cậu:

- Thế à… Bản thần từ chối thỉnh cầu của mi.

- Không thể thương lượng một chút sao?

- Không, đừng có lười biếng.

Thấy thế Hứa Ngôn nghĩ một lát cuối cùng vẫn quyết định thành thật khai báo.



- Thật ra thì hôm nay anh có hẹn với người ta.

- Hẹn ai?

- Trương Hân Di.

- Ngoài ra còn ai?

- Mỗi cậu ấy thôi.

Hứa Ngôn hiểu mấy chuyện nhỏ thế này mà nói dối thì không hay nên nếu đã nói cậu sẽ nói thật một thể. Đương nhiên nếu có vài chi tiết em gái không hỏi đến cậu cũng sẽ không tự khai ra làm gì.

Nhưng theo cậu thấy chắc nữ thần đại nhân sẽ không dễ dàng cho qua chuyện này thế đâu.

Lộ Lăng nhìn thẳng cậu, trong mắt tràn ngập nghi hoặc:

- Hai người với nhau thôi thì có việc gì?

- …Hẹn hò.

Cô bé cau mày, hỏi:

- Hai người yêu nhau à?

Hứa Ngôn gật đầu.

Lộ Lăng lại cười mỉa:

- Hừ, đúng là lũ phàm nhân ngu muội nhàm chán… Không thể ngờ được mi đi theo bản thần tu hành lâu thế rồi mà cuối cùng vẫn không chống cự được bản năng dã thú.

Hứa Ngôn nhún vai bảo:

- Yêu đương thuần khiết thôi mà, liên quan gì đến bản năng dã thú chứ?

- Thánh kỵ sĩ của ta, mi phải hiểu rằng ái tình vốn liên quan đến bản năng sinh sản của nhân loại, là thứ ngu muội không có ích gì cho phát triển linh tính hết! Mà linh tính là cái gì chứ? Là lý tính! Là vượt trên cảm xúc phàm tục, dùng tư duy để nhận rõ chân lý của thế gian này!

Hứa Ngôn ngoan ngoãn đứng im, cúi đầu khoanh tay, tỏ ra cực kỳ chăm chú lắng nghe, còn gật gù đáp lại:

- Nữ thần đại nhân dạy rất phải.

Thiếu nữ thấy cậu cứ trơ ra như đá thì không kìm được thở dài:

- Thôi thôi, cho mi đi trải nghiệm cuộc sống phàm tục đấy. Đợi mi thấu hiểu hồng trần, ngẫm ra bộ mặt thật của thế gian lại quay về tu hành cũng bản thần sau vậy.

Hứa Ngôn cung kính thưa:

- Thế nữ thần đại nhân… không định nhập thế sao?

Cô thoải mái xua tay:

- Khỏi đi! Mấy chuyện dơ bẩn chốn nhân gian bản thần đã hiểu rõ từ lâu rồi, tâm ta giờ khác gì gương sáng đâu!

Hứa Ngôn gật gù:

- Nghĩa là nữ thần đại nhân không định yêu đương sao?

- Yêu đương?

Lộ Lăng trợn trừng mắt lên:

- Mi đang sỉ nhục bản thần đấy hả?!

- Không dám, không dám… Thế giờ anh đi hẹn hò nhé?

Cô bé nghếch cằm ra phía cửa, ý bảo Hứa Ngôn mau mau lượn đi.

Thế nên cậu vội tuân chỉ, cầm ví tiền, di động và chìa khóa nhà, sau khi chắc chắn mang đủ những thứ cần thiết liền đi ra cửa…

Bỗng nhiên Lộ Lăng gọi giật cậu lại:

- Khoan đã!

- Nữ thần đại nhân còn dặn dò gì nữa ạ?



Vừa nói Hứa Ngôn vừa quay lại nhìn thử, không ngờ đã thấy thiếu nữ tỏ ra vô cùng tức giận, trừng mắt quát cậu.

- Không phải mi bảo Death Note là câu chuyện về tình bạn ấm áp giữa hai người đàn ông hả? Sao đoạn ta vừa xem Yagami Raito đã giết L rồi là thế nào?! Mi lại lừa ta!!!

Thấy em gái nghiến răng kèn kẹt Hứa Ngôn không khỏi hối hận vừa rồi sao mình không chạy nhanh một tí…

- Nữ thần đại nhân nghe anh giải thích đã nào.

- Mi còn định xảo biện nữa à? Chịu phạt đi!



Lúc Hứa Ngôn đến được chỗ hẹn với Trương Hân Di mặt trời đã ngả về tây.

Ánh hoàng hôn kéo bóng hai hàng cây bên đường đổ dài. Thiếu nữ thanh nhã kia đang đứng dưới cái bóng ấy. Ánh nắng cuối ngày vẩy lên đôi vai cô, như thể dát một lớp vàng mỏng manh lên dáng hình đó.

Hứa Ngôn chậm rãi bước tới, thấy rõ ý cười lan tỏa trên mặt cô.

Cô khẽ chun mũi, hờn dỗi bảo:

- Lần hẹn đầu tiên mà cậu đến muộn nhé!

Cậu tỏ ra cực kỳ bất đắc dĩ:

- Em gái không chịu thả tớ đi, tớ cũng không trốn nổi.

- Con bé sao lại không thả cậu? Nó lại đang giúp cậu học bài à?

- Đó cũng là một nguyên nhân, nhưng quan trọng hơn là tại tớ tự tìm đường chết nữa. Đúng là tớ không nên giới thiệu Death Note cho nó, còn lừa nó là Anime ấm áp ngọt ngào nữa chứ… Kết quả là bị nó phạt làm xong một bộ đề thi nữa mới được ra khỏi cửa.

Thiếu nữ đối diện không nhịn được cười, cô nói:

- Đúng là tự tìm đường chết mà!

- Đúng thế, tại tớ hết. Thế nên bạn học Trương Hân Di này, cậu định phạt tớ thế nào đây?

Cô dựng ngón trỏ nên, quơ qua quơ lại trước mặt cậu:

- Đầu tiên, tớ không thích cậu gọi tớ như thế - bạn học Trương Hân Di nghe xa cách lắm.

Hứa Ngôn ngẫm nghĩ:

- Thế tớ gọi… bạn Hân Di được chứ?

Cô lập tức vặn lại:

- Cậu thích tớ gọi Ngôn quân không?

- Thôi bỏ đi, xưng hô như Light Novel đúng là mệt tâm quá.

Hứa Ngôn cho rằng lúc tỏ tình hôm qua diễn một lần thế là đủ lắm rồi.

- Thế cậu nghĩ cách gọi khác đi.

- Ừm… Hân Di?

- Tớ gọi cậu là Tiểu Ngôn nhé?

Nghe thế Hứa Ngôn rùng hết cả mình:

- Đừng đừng! Mẹ kế tớ cũng gọi thế đấy… Cậu cứ gọi thẳng tên tớ là được rồi.

Thiếu nữ nghĩ một lát rồi hỏi:

- Này, bình thường em gái cậu gọi cậu thế nào?

- …Xưng hô kia trẻ trâu ghê lắm, đừng nhắc thì hơn.

Vừa nghe hai từ “trẻ trâu” là Trương Hân Di đã thấy vô cùng tò mò, cô vội hỏi:

- Kể đi mà, con bé “trâu” đến mức nào chứ?

- Được rồi… nó toàn gọi tớ là… phàm nhân. Tùy tâm trạng nó thế nào mà có thể thêm đuôi ‘ngu xuẩn’ hoặc ‘dốt nát’ gì đó nữa.



Thiếu nữ sửng sốt:

- Đúng là không ngờ đó nha… Con bé trông hiền lành ngoan ngoãn thế cơ mà!

- Thế mới nói, hiền lành ngoan ngoãn đều chỉ là lớp vỏ ngụy trang hết. Nhưng mà trong mắt thiên tài như con bé thì loại người như tớ đúng là chỉ đáng gọi là phàm nhân thôi. Nó cũng không gọi sai…

Vừa dứt lời cậu đã thấy di động để trong túi rung lên bần bật, vì thế tiện tay rút máy ra.

Trên màn hình hiện lên tên Thái Khang.

Cậu nhìn Trương Hân Di tỏ ý xin lỗi.

Cô cười bảo:

- Không sao đâu, cậu cứ nghe điện thoại đi.

Thế nên Hứa Ngôn nhấn nút nghe máy.

Ở đầu dây bên kia, Thái Khang dè dặt lên tiếng:

- Bạn học Hứa Ngôn này, tao… tao có một chuyện cực kỳ quan trọng muốn nhờ mày…

Cậu bình tĩnh hỏi:

- Liên quan đến em gái tao hả?

- Đúng, đúng rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.