Cô Em Gái Tuổi Teen Của Tôi

Chương 172: Chương 172: Nữ thần đại nhân mất tích




Dịch giả: Lãng Nhân Môn

Trong phòng ăn của trường đại học về tài chính và kinh tế nào đó ở Thượng Hải, Trương Hân Di đang ăn trưa.

Từ sau cái ngày nghỉ đông đó, Trương Hân Di ăn ít đi nhiều, không phải cô cố tình giảm béo mà chỉ là không ăn nổi, không muốn ăn. Sau một thời gian dài, Trương Hân Di nhận ra đúng là mình gầy đi thật, nhưng thần kì lạ hình như không phải thay đổi kích cỡ nội y. Vì thế cô bắt đầu nghi ngờ về chuyện “Giảm béo thì giảm ngực đầu tiên” mà trên mạng vẫn nói. Tất nhiên cũng có thể là do thể chất của cô đặc biệt.

Trưa hôm nay không phải là ngoại lệ. Trương Hân Di chỉ chọn phần cơm ít nhất với hai món ăn thanh đạm.

- Đúng là thanh tâm quả dục mà.

Ngồi một mình ở một góc vắng của quán cơm, Trương Hân Di nhìn thức ăn trước mặt, tự giễu như vậy.

Bống nhiên di động của cô vang lên.

Cô cầm điện thoại lên, cái tên hiện lên màn hình làm cô kinh ngạc, người gọi điện thoại tới là Lộ Lăng.

Cô nghe máy:

- A lô, Lộ Lăng à?

Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói lạnh buốt:

- Tôi đây.

- Em tìm chị có việc gì?

- Tôi sẽ đi Mỹ, một mình.

Lộ Lăng nói rất dứt khoát.

Trương Hân Di ngẩn ra:

- Em đi thì đi thôi, còn phải cho chị biết à?

- Tôi hi vọng chị có thể chăm sóc anh ấy thay tôi.

- Chăm sóc anh ấy thay em? Ha ha...

Trương Hân Di bật cười:

- Cô chăm sóc anh ấy bao giờ? Chẳng lẽ không phải là anh ấy luôn quan tâm chăm sóc cô à? Hơn nữa, tôi cảm thấy mình cần phải nhắc nhở cô một chuyện, tôi và anh ấy chia tay rồi, đã không còn bất kì liên hệ nào nữa.

- Quay lại chẳng phải là xong à?

- Xem ra cô cũng biết nguyên nhân làm hai chúng tôi chia tay là ai nhỉ. Nhưng cô nghĩ chia tay là chuyện đùa à? Cô bảo quay lại là quay lại, chẳng lẽ cô có thể tùy ý điều khiển ý nghĩ của người khác sao?

Lộ Lăng nỏi nhỏ:

- Nếu tôi có thể điều khiển ý nghĩ của người khác thật thì tốt biết mấy.

Trương Hân Di không để ý tới cảm khái của Lộ Lăng, cô bổ sung:

- Thêm nữa, dù có quay lại thì tôi với anh ấy vẫn yêu xa thôi. Cô bảo tôi chăm sóc anh ấy thì tôi làm kiểu gì được?

- Từ nay về sau, tôi sẽ không liên hệ với anh ấy nữa, chắc chắn anh ấy cần một người bên cạnh. Dù có là yêu xa thì cũng có thể ngày ngày gọi điện thoại, video call.

- Xin lỗi, bây giờ tôi không có ý định như vậy. Chuyện tôi yêu ai là chuyện của riêng tôi, cha mẹ tôi cũng không quản lý được chứ đừng nói là cô.

Giọng Trương Hân Di không còn khách khí nữa.

Với việc này, Lộ Lăng không nổi nóng, cô chỉ thở dài thườn thượt:

- Vậy ý của cô là dù tôi đi rồi, cô cũng sẽ không quay lại với anh ấy à?

- Không đâu!

Trương Hân Di nói chắc như đinh đóng cột.

- Vậy thì thôi, quấy rầy rồi. Tạm biệt.

Nói xong, Lộ Lăng cúp máy.

Trương Hân Di cầm di động, ngẩn người.

Một lúc lâu sau, đồ ăn cũng đã nguội tanh.

Trương Hân Di mở danh bạ điện thoại ra, nhấn vào dãy số của Hứa Ngôn.

Điện thoại gọi được.

Nhưng chỉ nửa giây sau, cô vội vàng tắt máy.

Sau đó, cô cứ ngồi tại chỗ, ánh mắt vô định nhìn về phía trước. Ánh mắt của cô không có tiêu điểm, suy nghĩ cũng chẳng có gì rõ ràng.

Bây giờ, cô chỉ muốn mặc kệ bản thân, quên đi tất cả kí ức về cuộc điện thoại vừa nãy.

Thiếu nữ đột nhiên khóc nức nở:

- Chuyện thế này sao có thể dựa vào bố thí...

......

Lớp xác suất thống kê kết thúc, Hứa Ngôn không về phòng cùng các bạn. Thực ra, suốt mấy ngày vừa qua, vì Hứa Ngôn luôn đi một mình nên các bạn trong phòng cũng không gọi cậu làm cùng việc gì.

Hứa Ngôn đứng ở cửa ra vào, chờ tới khi các bạn học đã tan đi hết thì cũng thấy được Hạ Nhược Lâm.

Hai người cùng đi tới cuối hành lang, nơi không có ai.

Sau đó, Hạ Nhược Lâm hỏi:

- Vẫn chưa có tin gì của Lộ Lăng à?

- Tớ đã hỏi mấy người bạn thân của con bé rồi. Lâm Vũ Tịch, Tô Thiến, Từ Thiên Tuyền, đều nhận được điện thoại của con bé cả, nhưng Lộ Lăng có nói với họ là sẽ đi Harvard du học nên gọi điện thoại tạm biệt thôi. Ngoài ra thì không nói gì nữa. Hơn nữa, căn phòng trọ con bé thuê lúc trước cũng không có người ở rồi. Trước lúc đi học, tớ có tìm chủ nhà để hỏi thì họ nói cho tớ biết người ta đã trả phòng. Còn phòng thí nghiệm, tớ đã đến rất nhiều lần nhưng con bé không có ở đó, các sư huynh, sư tỉ ở đó cũng bảo là hai hôm rồi không gặp con bé.

Nói xong, Hứa Ngôn quay đầu nhìn ra cửa sổ. Từ chỗ này nhìn ra, cách một sân vận động lớn và một rừng cây là sẽ thấy bóng dáng của khu thí nghiệm của học viện sinh học và tháp bác nhã gần đó. Nhưng lúc này, cậu không có tâm trạng ngắm cảnh, cậu chỉ cảm thấy lồng ngực mình nóng bỏng, rầu rĩ.

Hạ Nhược Lâm lẩm bẩm:

- Em gái cậu chơi trò mất tích rồi.

Hứa Ngôn quay lại, bất đắc dĩ nói:

- Nơi nào có thể tìm là tớ tìm hết rồi, liên hệ được ai cũng liên hệ hết rồi, ngoại trừ...

- Ngoại trừ ai?

Hạ Nhược Lâm hỏi:

- Giảng viên hướng dẫn của hai người?

Hứa Ngôn gật đầu.

- Thế thì đi hỏi xem sao.

- Thực sự không muốn tìm bà ta nhưng tình hình này thì đành chịu vậy.

- Vậy gọi cho giảng viên hướng dẫn đi.

- Trước lúc đi học có gọi rồi nhưng bà ấy không nghe máy. Chắc là đang bận việc gì.

Nói xong, Hứa Ngôn cũng rút điện thoại trong túi ra.

Bây giờ cậu mới thấy có một tin nhắn chưa đọc.

Hứa Ngôn mở ra.

Tin nhắn là Lôi Hồng Hà gửi:

“Nguyên nhân con gọi cho mẹ chắc mẹ cũng đoán được rồi. Bây giờ mẹ ở văn phòng, con đến đây đi“.

Đọc hết tin nhắn, Hứa Ngôn cất điện thoại đi:

- Có thể có đầu mối rồi, tớ đi đây.

Nhưng cậu còn chưa kịp bước đi thì Hạ Nhược Lâm đã giơ tay cản lại. Cô hỏi:

- Vừa rồi tớ sực nhớ ra có một vấn đề toàn quên không hỏi. Tại sao em gái cậu phải trốn tránh cậu?

Hứa Ngôn nhíu mày:

- Việc này thì ai mà biết được?

Hạ Nhược Lâm lại hỏi:

- Vậy tại sao cậu lại cuống lên tìm con bé?

- Không phải hỏi thừa sao? Nó không nói tin nó sẽ đi Mỹ cho tớ, lại còn chơi trò mất tích. Hơn nữa không chỉ không báo tin cho tớ biết mà suốt hai ngày rồi nó không liên lạc với tớ!

- Vậy sau khi tìm được Lộ Lăng thì cậu muốn nói gì với em gái mình?

Hứa Ngôn bất đắc dĩ:

- Làm sao tự dưng cậu hỏi nhiều thế?

- Đừng để ý, cứ trả lời đi.

- Việc này...

Hứa Ngôn suy nghĩ:

- Thật ra tớ cũng không biết mình phải nói gì với con bé. Tớ chỉ cảm thấy nhất định phải tìm thấy nó.

- Không phải vì nếu không tìm được con bé thì có lẽ con bé sẽ im lặng đi Mỹ hả?

- Có lẽ thế.

- Hai anh em cậu thú vị thật.

Hạ Nhược Lâm gật gù đắc ý:

- Đều là người thông minh nhưng cứ có chuyện giữa hai người là IQ cả hai tự hạ xuống N bậc luôn. Chắc cũng có thể nói là một kiểu khắc tinh nhỉ?

- Chỉ có con bé thông minh thôi, so với con bé thì tớ chỉ là não tàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.