Cô Em Gái Tuổi Teen Của Tôi

Chương 81: Chương 81: Phú nhị đại bàng hoàng




Dịch giả: Lãng Nhân Môn

- Hứa Ngôn, tao vừa mới biết được một tin tức vô cùng chấn động...

Lưu Tử Hằng còn chưa dứt lời thì người đàn ông trung niên ngồi bên trong chiếc xe Land Rover kia đã lên tiếng bằng một giọng điệu rất thô kệch, ông ta nói to:

- Con trai, đây là bạn học của con à? Giới thiệu đi chứ.

Hứa Ngôn nhìn sang, chỉ thấy ông chú ngồi trên ghế lái kia đang dùng một tay gác lên vô lăng, tay còn lại thì kẹp một điếu xì gà.

Nếu như không tính những hình ảnh trên mạng thì đây chính là lần đầu tiên Hứa Ngôn nhìn thấy xì gà. Hình dạng thô to, chỉ có một màu nâu thẫm, không thể nghi ngờ được nữa, đây chính là xa xỉ phẩm trong tất cả các loại thuốc lá: xì gà.

Mặc dù chưa bao giờ được trông thấy xì gà nhưng Hứa Ngôn đã từng thấy một số tiểu thuyết hiện đại có đề cập tới. Nào là cách bảo quản xì gà, rồi thì cách châm lửa, có rất nhiều chú ý trên đủ loại phương diện, hơn nữa ngay cả lúc hút cũng cần phải chú ý, không thể hút một hơi sâu vào trong phổi được.

Nhưng ngay lúc này đây, cậu lại nhìn thấy ông chú trước mặt mình đã hít rất sâu, gần như có thể tạo ra một quả cầu lửa ở phần đầu điếu xì gà. Ông chú híp mắt hưởng thụ một hơi rồi há miệng phả ra một luồng khói.



Mùi của khói rất thuần chứ không hề gay mũi như những loại hàng nhái mà Hứa Ngôn từng ngửi trước kia, thế nhưng phong cách hút xì gà của ông chú này cũng chẳng khác mấy khi người ta hút thuốc lá Hồng Hà cả.

Lúc này, Lưu Tử Hằng giới thiệu:

- Cậu ấy là bạn thân của con, Hứa Ngôn. Quan hệ giữa bọn con rất tốt... Hứa Ngôn, đây là ba tao.

- Cháu chào chú ạ.

Hứa Ngôn nở một nụ cười lịch sự, ánh mắt cậu cũng dịch lên trên quan sát nhanh một lát.

Trên mặt của ông chú trung niên này, có lẽ đặc điểm thể hiện rõ đặc sắc cá nhân nhất chính là bộ râu ngắn dài không đồng đều kia, trông nó chẳng khác nào gốc rạ sau khi đã thu hoạch còn bị chó gặm. Ngoài ra, cặp mày rậm giống y chang thằng con trai cũng là một điểm dễ nhận biết.

Hứa Ngôn còn đang đánh giá ông chú trung niên có vẻ như là người thành công trong sự nghiệp này thì đã bị con trai của ông chú trung niên vít cổ, kéo sang một bên.

- Hứa Ngôn, tao muốn nói với mày một chuyện!

Vẻ mặt Lưu Tử Hằng lúc này có vẻ khá rối rắm, trong ánh mắt kích động còn đan xen cả vẻ ngỡ ngàng.

..........

Lộ Lăng đứng đợi trước cổng trường hơn mười phút, cuối cùng cũng đợi được đến lúc Hứa Ngôn và Lưu Tử Hằng nói chuyện xong, cậu chào tạm biệt với ông chú ngồi trong xe Land Rover rồi mới quay lại bên cạnh cô bé.

Hai người lại tiếp tục về nhà.

Mới đi được vài bước, Hứa Ngôn có vẻ áy náy, nói:

- Xin lỗi nhé, khi nãy để cho em phải chờ lâu như vậy.

- Không sao cả, dù gì lúc nãy bản thần cũng chẳng ngẩn người đứng đó đâu. Trong thời gian chờ đợi mi, ta đã suy nghĩ về mối quan hệ giữa “Định lý giá trị khoảng” và “Định lý điểm cố định“.

Hứa Ngôn gật đầu, cậu cố gắng ép bản thân giả vờ rằng mình hiểu được mấy lời của Lộ Lăng, sau đó âm thầm lảng sang chuyện khác:

- Khi nãy Lưu Tử Hằng vừa mới nói cho anh một tin tức vô cùng chấn động. Hóa ra cậu ấy là một phú nhị đại đấy.

Lộ Lăng liếc nhìn cậu rồi không có bất kì phản ứng gì thêm.

Hứa Ngôn lại nói tiếp:

- Hôm nay Lưu Tử Hằng cũng mới biết chuyện này. Những năm gần đây, ba cậu ta xông pha ở ngoài, thật ra không phải là đi làm thuê mà là làm ông chủ. Chú ấy bắt đầu xây dựng sự nghiệp từ việc buôn bán nhỏ lẻ, về sau thuê một mỏ than rồi khai thác than ra khoản tiền lời đầu tiên. Tiếp đó chú ấy mở rộng quy mô của mỏ than, vài năm trước đã trở thành đại gia rồi. Nhưng mà về sau chú ấy không thuê mỏ than nữa, cực kì tinh nhanh, tránh được việc giá than trượt dốc mạnh trong hai năm vừa rồi.

- Vậy thì sao?

Lộ Lăng lại liếc sang một lần nữa.

- Vậy mới nói là từ vài năm trước, chú Lưu đã thành đại gia rồi. Nhất là từ năm ngoái, sau khi rút chân ra khỏi ngành khai thác than, chú ấy bắt đầu đầu tư cho nông nghiệp, hình như lại làm quy mô lớn. Cho tới năm nay, chú Lưu đã không cần tự làm nữa mà để cho xí nghiệp tự hoạt động rồi.



- Thế chuyện này thì có liên quan gì tới ta? Có liên quan gì tới mi?

Lộ Lăng dừng bước, cô bé nhìn Hứa Ngôn rồi hỏi ngược lại.

- Việc này... Có một phú nhị đại ở ngay bên cạnh chúng ta, hơn nữa còn là gia đình vô cùng giàu có! Chẳng lẽ điều này không đáng để kinh ngạc à?

Lộ Lăng thở dài, nói:

- Chỉ sự kiện có xác suất nhỏ mới đáng để kinh ngạc. Đất nước này có rất nhiều đại gia, ở bên cạnh mi bỗng nhiên xuất hiện một đứa con trai của đại gia là việc có xác suất chưa đủ nhỏ để làm Chân Thần phải kinh ngạc. Để bản thân tự mình nói cho mi việc gì mới đáng để kinh ngạc: Nếu như mi ném tiền xu một trăm lần mà cả một trăm lần đều là mặt chính ngửa lên thì đó mới là chuyện đáng để kinh ngạc.

Khóe miệng Hứa Ngôn giật giật hai lần, nửa ngày cũng không nói thành lời.

Hai người yên lặng bước đi.

Đi được thêm mấy chục mét, Hứa Ngôn bỗng suy nghĩ rõ ràng, cậu dừng bước, nói:

- Dù cho ba của Lưu Tử Hằng giàu đến thế nào đi nữa thì chuyện ấy cũng không có liên quan gì nhiều tới chúng ta. Nữ thần đại nhân, thật ra em muốn nói với anh việc này hả?

Lộ Lăng không ngừng bước, cô bé vẫn thong dong đi tiếp, đáp:

- Thân là Thánh kị sĩ dưới trướng của Chân Thần, mi nhất định phải học được cách gạt bỏ những quấy nhiễu từ thế tục, chuyên tâm vào việc tu hành của chính mình.

- Được rồi, nữ thần đại nhân, anh hiểu rồi.

......

Lưu Tử Hằng ngồi vào vị trí phó lái trên chiếc Land Rover.

Chiếc Land Rover bắt đầu lăn bánh trên đường.

Đột nhiên ba Lưu rút một tấm thẻ đen từ trong túi áo trước ngực ra, đặt lên chân con trai mình:

- Cho con tấm thẻ này, con cứ thoải mái mà quẹt.

Lưu Tử Hằng bàng hoàng rất lâu, cậu ta lo sợ nơm nớp cầm chiếc thẻ tín dụng màu đen kia lên, nuốt nước bọt vài lượt rồi mới dám run run hỏi:

- Thẻ này... có bao nhiêu tiền ở bên trong thế ạ?

- Con không cần phải biết việc đó, dù gì một thằng nhóc như con chắc chắn sẽ không thể quét hết hạn mức uy tín của ông đây được.

Ba Lưu lái xe, liếc mắt nhìn sang:

- Mai xin nghỉ học một hôm, đi đăng kí lớp học lái xe đi. Chờ tới khi con thi được bằng lái thì chiếc xe này để cho con lái thoải mái.

Trong tích tắc, Lưu Tử Hằng như nghe được tiếng tim mình đập, tiếng động vang dội chẳng khác nào trống trận châu Phi.



Mười tám năm sống đời con nhà nghèo, cuối cùng mình đã có thể đổi đời rồi sao? Với việc này, phản ứng đầu tiên của Lưu Tử Hằng đương nhiên là không thể tin nổi.

- Ba... ba yên tâm để con...

- Tùy con, chơi sao cũng được, thế nhưng con chỉ được chơi đến trước khi bắt đầu học kì mới thôi.

- Gì cơ?

Ba Lưu lại lườm thằng con, nói:

- Ba biết thành tích học tập của con, dù sao với trình độ của con bây giờ cũng chẳng thể nào thi đỗ được vào một trường đại học tốt rồi. Vậy ba để cho con chơi thoải mái hai tháng, sau đó thì thẻ, xe đều phải trả lại cho ông đây hết, tiếp theo là về trường, ngoan ngoãn học hành cho ông. Đãi ngộ về sau khi con lên đại học sẽ tùy thuộc vào thành tích tốt nghiệp trung học của con đấy.

Lưu Tử Hằng sửng sốt, lông mày cậu ta nhăn tít lại chẳng khác nào một nắm lông:

- Ba, không phải chứ...

- Nếu con không tự tin thì ông đây sẽ thuê gia sư cho con, đăng kí lớp phụ đạo cho con. Suy cho cùng thì tốt nhất là con nên học một trường đại học tốt về tài chính và kinh tế, học thêm vài thứ, chờ sau khi tốt nghiệp con mới có thể giúp ba quản lý công việc được. Cơ nghiệp của ông đây cuối cùng cũng phải để cho con thừa kế, ông chỉ có mỗi một thằng con trai thôi!

Lưu Tử Hàng nghiêng đầu sang một bên, cậu ta nhìn ngoài cửa sổ xe, mặt mày nhăn nhó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.