Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Thi xong môn đầu tiên là ngữ văn, khi hai anh em gặp lại nhau, Lộ Lăng đã bày tỏ ý kiến rằng mấy thứ đề thi đáng phiền lòng kia chỉ là “xuất phát từ những vọng tưởng của đám phàn nhân ngu muội” mà thôi, hoàn toàn không có gì đáng để lo lắng cả.
......
Môn thứ hai là toán học cũng đã xong, Lộ Lăng khinh bỉ rất rõ ràng:
- Cả cái đề bài mà không có một chút khó khăn nào, mất hứng quá! Nhất là hai bài cuối cùng ấy, người ra đề tự cho là mình đã đánh lạc hướng đủ rồi, thứ nhưng cuối cùng cũng chỉ đến thế thôi còn gì? Đúng là làm trò cười cho thiên hạ!
Hứa Ngôn còn chưa làm xong bài cuối cùng, nhưng khi nghe Lộ Lăng nói vậy, cậu cũng bỏ qua phiền não vô dụng trong lòng mà bắt đầu khinh bỉ người ra đề cùng với Lộ Lăng.
......
Tới môn thi tổng hợp thứ ba, sau khi thi xong, sự xem thường của Lộ Lăng với các giáo viên ra đề đã đạt tới đỉnh điểm:
- Bọn họ không thể đặt ra một cái đề khó đến mức làm người ta sáng mắt ra à? Làm bao nhiêu đề như thế mà không có một tí thử thách nào hết!
Hứa Ngôn nhanh chóng lấy tay bịt miệng em gái rồi nhìn trái ngó phải mấy giây, khi đã chắc chắn không có ai muốn xông lên liều chết rồi cậu mới yên tâm, thở dài nói:
- Ngài có thể đừng như thế không, cứ kích động lên là bắt đầu lôi kéo cừu hận...
......
Môn thi thứ tư là tiếng Anh, đây cũng chính là môn thi đại học cuối cùng. Sau khi thi xong môn này, Lộ Lăng không tiếp tục trào phúng những người ra đề nữa, có lẽ là cô bé đã khinh thường việc trào phúng những “phàm nhân ngu xuẩn” kia rồi.
Cô bé rất tự nhiên tóm khoác lấy tay anh trai mình, thoải mái ngâm nga một làn điệu vui vẻ mà Từ Thiên Tuyền đã từng dạy.
Vậy là Hứa Ngôn bỗng nhận ra một vấn đề, đủ mọi biểu hiện tự kỉ trước đó của Lộ Lăng có khi nào là cố ý làm ra cho cậu nhìn, giúp cậu thư giãn hay không?
......
Bất kể là Lộ Lăng có nghĩ gì đi nữa thì tới tối, khi Hứa Ngôn ngồi trong phòng học để so đáp án và đánh giá được điểm của mình khá tốt, cậu có chút không kìm nén được tâm trạng của mình.
Dựa theo điểm đánh giá được và tham khảo điểm chuẩn của năm trước cũng như điểm trúng tuyển, Hứa Ngôn nhận ra điểm của mình rất có thể... còn cao hơn điểm trúng tuyển của Kinh Đại!
Trong phòng học, sau khi đã đánh giá xong điểm của mình, đa phần các bạn học vẫn có vẻ rất lo âu, có những người thì đã ủ rũ hẳn. Trong hoàn cảnh như vậy, tất nhiên Hứa Ngôn sẽ không thể hiện niềm vui của mình ra ngoài bởi làm vậy thật là đáng ăn đòn.
Nhưng trên đường về nhà, khi đi bên cạnh Lộ Lăng, Hứa Ngôn vẫn cứ kìm nén cảm xúc. Lý do cho việc này là vì khi thấy vẻ bình thản của cô em, cậu cảm thấy mình cười thêm hai tiếng thôi cũng sẽ bị con bé mỉa mai cho một trận.
Dù gì thì kì thi đại học cũng đã kết thúc, Lộ Lăng không cần quan tâm tới cảm xúc của cậu nữa nên Hứa Ngôn cảm thấy nữ thần đại nhân mà bắt đầu mở mode trào phúng lên thì chắc chắn sẽ không hề nương tay.
Vậy là Hứa Ngôn đưa Lộ Lăng về nhà, chào hỏi ba mẹ rồi lại ra ngoài một mình.
Cậu cần phải bộc lộ cảm xúc một lúc.
......
Hứa Ngôn ra khỏi nhà khi trời không còn sớm, cậu đã có thể thấy được các bác gái nhảy quảng trường đã kết thúc và đang chuẩn bị về nhà.
Cậu đi xuôi theo đường cái một đoạn nữa và đi vào một công viên mở, vì các bác gái đã ra về nên công viên lúc này cũng đã yên ắng hơn nhiều.
Thường thì có rất ít người sẽ đi dạo công viên vào lúc nửa đêm, vậy nên khi Hứa Ngôn bước vào bên trong công viên, nơi có cây cối trùng điệp và mặt cỏ bao quanh, cậu bỗng có cảm giác nhẹ nhàng như vừa mới tách xa khỏi trần thế vậy. Nhất là sau khi trải qua một năm tu luyện địa ngục này, sau khi tất cả những gông xiềng đặt trên cổ đã không còn nữa, cộng thêm hoàn cảnh vắng vẻ trước mặt này, Hứa Ngôn cũng không rõ cảm xúc của mình là thế nào nữa.
Cậu bước tới một khu đất trống trong công viên và bỗng dưng muốn cất tiếng hát.
Dù gì thì xung quanh cũng chẳng có ai, nghĩ là làm, Hứa Ngôn hát lên vài câu trong một bài hát mà gần đây cậu hay nghe nhất:
Mặc kệ thế giới bình luận, thế giới này không thuộc về những người xung quanh
Tôi tình nguyện liều mình cướp lấy, không nhường nó cho những kẻ mình khinh bỉ
Sợ cái gì thì làm cái đó, phá vỡ cực hạn chính là đạo đức tối cao
Tôi dùng tín ngưỡng và nguyên tắc của bản thân để khiêu chiến với những quy tắc ngầm
Vui cười đi, thoải mái đi, thất bại chỉ là một câu chuyện cười
Thỏa thích vui mừng đi, cứ buông thả đi
Lúc nào cũng hăng hái, một mình một tiếng nói
Lên đường đi, chạy đi, buồn vui cũng chỉ là trong ý nghĩ
Cuộc sống vui vẻ khó có được biết bao
Đừng ảnh hưởng tới việc tự mình giải trí...
Đúng vào lúc Hứa Ngôn đang hát đến cao trào, hát đầy hào hứng, hát đến say mê thì một chùm sáng đã chiếu thẳng lên mặt cậu.
Mặc dù Hứa Ngôn nhắm mắt nhưng cậu vẫn cảm thấy rất chói.
Vậy là tiếng ca im bặt ở đây.
Hứa Ngôn không nói gì, cậu nghiêng đầu tránh ánh sáng, khi vừa mở mắt ra, cậu đã nhìn thấy một ông chú bảo vệ đang cầm đèn pin đứng cách cậu khoảng hai, ba mét, người này đang nhìn cậu với ánh mắt như nhìn bệnh nhân tâm thần.
Đúng thế, Hứa Ngôn dám thề với thần Hestia rằng ánh mắt kia thực sự là ánh mắt khi nhìn bệnh nhân tâm thần!
Hứa Ngôn xấu hổ đến mức toát mồ hôi tay.
Chú bảo vệ cười:
- Nhóc con, chú làm ảnh hưởng đến việc cháu tự giải trí hả?
Hứa Ngôn lau mồ hôi lạnh:
- Không, không có gì... Cháu đến đây đi dạo với hát hò tí thôi.
- Hơn nửa đêm rồi còn đi dạo trong công viên à? Còn tiện thể hát nữa?
Hứa Ngôn không còn mặt mũi nào mà nhìn thẳng.
Chú bảo vệ thì lắc đầu bỏ đi.
Khi thấy ánh đèn pin cầm tay kia đã khuất sau rặng liễu, Hứa Ngôn cười khổ, vỗ vỗ vào trán mình rồi đi về hướng ngoài công viên.
Nhưng vừa đi được có nửa đường, Hứa Ngôn lại nhìn thấy một tảng đá lớn bên con đường nhỏ, cậu bỗng muốn nằm xuống đó. Có lẽ vì hình dáng của tảng đá rất thú vị, trông nó giống như một chiếc giường vậy.
- Lấy trời làm chăn, lấy đất làm chiếu, nghĩ thôi cũng thấy thật phóng khoáng.
Vậy là Hứa Ngôn nằm lên tảng đá kia.
Cảm giác khi nằm trên đá cũng chẳng thoải mái gì, mặc dù nó khá bằng phẳng nhưng lại cấn khủng khiếp.
Hứa Ngôn bước vài bước rồi nằm xuống ở băng ghế cạnh đó.
Vì đã bị bảo vệ phát hiện một lần nên lần này Hứa Ngôn không dám hát to nữa, cậu chỉ khẽ ngâm nga phần tiếp theo của bài hát:
Cứ để tôi tự do lựa chọn, tôi tình nguyện gánh chịu hậu quả
Xông pha khói lửa mới có thể biết cách thưởng thức sóng dậy ầm vang
Kẻ bất an thì mượn gió bẻ măng, người lỗi lạc không sợ đêm dài lắm mộng
Thản nhiên lúc nhàn vân dã hạc, chẳng sợ lúc châu chấu đá xe
Vui cười đi, thoải mái đi, thất bại chỉ là chuyện cười thôi
Thỏa thích vui mừng đi, buông thả đi
Lúc nào cũng hăng hái, một mình một giọng...
Hát một lát, Hứa Ngôn dần ngừng lại vì bầu trời sao tối nay đã thu hút sự chú ý của cậu.
Đêm nay không có mây đen, cũng chẳng có sương mù, mặt trăng chỉ còn như một lưỡi liềm treo ở phía chân trời, vậy nên những ngôi sao đang điểm xuyết trên nền trời kia thật nổi bật. Mặc dù còn lâu mới đạt tới độ nhiều vô số kể, thế nhưng những ngôi sao đang lấp lánh đầy trời kia cũng không dễ gì mà đếm hết được.
Hứa Ngôn đếm sao rồi lại không kìm lòng được mà hát một bài hát tiếng Anh khá phù hợp với khung cảnh hiện tại:
Lately I been, I been losing sleep
Dreaming about the things that we could be
But baby I been, I been prayin” hard
Said no more counting dollars
We”ll be counting stars
Yeah, we”ll be counting sta...
Đột nhiên chùm sáng quen thuộc kia lại chiếu vào mặt Hứa Ngôn.
Cậu giơ tay lên để cản lại ánh sáng trước mặt, vừa mở mắt ra, cậu đã thấy chú bảo vệ bước tới gần, khoảng cách giữa hai người chỉ vào tầm nửa mét.
Sau vài giây quan sát, chú bảo vệ có vẻ suy tư:
- Nhóc con khá đấy, uống rượu cũng không say bét nhè.
Hứa Ngôn dở khóc dở cười:
- Cháu không say!
- Người say toàn nói như thế.
- Cháu không say thật mà, chú ngửi thử trên người cháu có mùi rượu không.
Chú bảo vệ nhích lại gần một chút, khịt khịt mũi ngửi rồi tỏ vẻ lo lắng:
- Thế cháu làm sao đấy?
- Không sao cả ạ, hôm nay cháu vui vẻ nên muốn đi dạo, hát hò một lúc thôi, không có gì đâu.
- Thật sự không có chuyện gì chứ?
- Không có chuyện gì thật ạ!
Nói xong, Hứa Ngôn cũng đứng lên:
- Bây giờ cháu về nhà ngay đây, được chứ?
- Từ từ đã! Nhà cháu ở đâu? Có phải ở Bệnh viện số hai không?
- Bệnh viện số hai...
Hứa Ngôn sửng sốt một lúc rồi nổi giận đùng đùng:
- Mẹ! Cháu không phải bệnh nhân tâm thần!
Bệnh viện tâm thần còn có tên là Bệnh viện số hai, khỏi phải nói thêm gì nữa.
Sau khi ra khỏi công viên rồi, Hứa Ngôn chỉ có duy nhất một ý nghĩ:
- Mẹ nó! Không thể để cho người ta làm ra vẻ một lần à?!
(Hai bài hát được nhắc tới là Câu lạc bộ của tương lai (未来俱乐部) và Counting stars)