Cô Em Gái Tuổi Teen Của Tôi

Chương 130: Chương 130: Sương mù dưới bầu trời quang đãng




Dịch giả: Lãng Nhân Môn

Vào buổi chiều mà Hứa Ngôn và Lộ Lăng cầm được thư thông báo trúng tuyển, cả hai anh em được mời vào văn phòng hiệu trưởng.

Dựa trên thái độ của hiệu trưởng với hai người họ thì thực sự có thể dùng từ “mời” được. Một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi lại tỏ vẻ thân thiết, thậm chí là còn có hơi tôn kính với hai học sinh còn chưa tới đôi mươi. Hơn nữa, sự tôn kính này được thể hiện rõ nhất khi ông nhìn Lộ Lăng.

Vì Lộ Lăng không chỉ là người có thành tích thi cao nhất trong trường, đỗ được Kinh Đại mà cô bé còn là Trạng Nguyên khối khoa học tự nhiên của cả tỉnh.

Trong biết bao nhiêu học sinh của trường cấp ba này suốt nhiều năm qua, đôi khi cũng sẽ có người xuất sắc đỗ được Kinh Đại hoặc là Thanh Đại nhưng đây là lần đầu tiên trường có một Trạng Nguyên của tỉnh. Chẳng trách ngay cả những người lãnh đạo của trường cũng không bình tĩnh nổi.

Hiệu trưởng nở một nụ cười đôi chút nịnh nọt và mời Hứa Ngôn cùng Lộ Lăng vào văn phòng, còn rót cho mỗi người một chén trà.

- Đây là Điền Hồng mà thầy cất giữ. Hai em nếm thử đi, mùi hương thơm nức xông vào mũi đấy!

Hứa Ngôn và Lộ Lăng đồng loạt bưng chén trà được đặt trên bàn lên rồi nhấp một ngụm, động tác của cả hai đều rất ăn ý.

- Thầy hiệu trưởng, thầy gọi bọn em tới là có công việc gì khác cần dặn dò ạ?

Hứa Ngôn đặt chén trà xuống và đưa ra câu hỏi, cũng vào lúc này, Lộ Lăng chỉ bưng chén trà, ngoan ngoãn ngồi một bên nhìn mặt nghiêng của anh trai.

Hiệu trưởng xoa xoa tay, hơi xấu hổ nói:

- Thật ra cũng không phải chuyện quá đặt biệt hay quan trọng gì, nhưng nếu hai em có thể phối hợp được thì tốt... Có phóng viên của tòa báo muốn phỏng vấn em Lộ Lăng.

Hứa Ngôn nhìn sang phía Lộ Lăng.

Thiếu nữ chỉ dùng một ánh mắt để bày tỏ rõ suy nghĩ của mình. Ý cô bé đại khái là “Đừng để những phàm nhân ngu xuẩn đó ảnh hưởng đến bản thần“.

Thế nhưng Hứa Ngôn không từ chối thẳng thừng với hiệu trưởng, cậu đáp trả lại em gái bằng ánh mắt “Muốn nói thì em tự đi mà nói, anh nói thì chưa chắc thầy ấy đã bỏ cuộc đâu“.

Cuộc giao lưu bằng ánh mắt của hai anh em đã kết thúc chớp nhoáng, trong mắt thầy hiệu trưởng thì bọn họ cũng chỉ liếc nhìn nhau một cái mà thôi.

Tiếp đó, Lộ Lăng mỉm cười lễ phép, cô bé lên tiếng:

- Hiệu trưởng, rất xin lỗi thấy, em không muốn nhận bất kì cuộc phỏng vấn nào cả.

- Lộ Lăng, hay là em suy nghĩ lại một chút đi, đây chính là cơ hội để lộ diện đấy... Hay là em về nhà bàn bạc với cha mẹ xem sao đã?

Thiếu nữ lại từ từ lắc đầu một cách quyết đoán:

- Không cần phải hỏi cha mẹ đâu ạ, em có thể tự quyết định được. Mặt khác, em hi vọng thầy sẽ không để lộ hình ảnh của em ra bên ngoài.

Hứa Ngôn ngồi cạnh cũng bổ sung:

- Em gái em thích an tĩnh, con bé không muốn bị người khác quấy rầy, thậm chí nó còn không có tài khoản mạng xã hội nữa. Bọn em biết thi điểm cao, đỗ Trạng Nguyên chắc chắn sẽ mang lại một số chuyện phiền phức, có lẽ người khác cảm thấy có lợi, nhưng bọn em chỉ muốn tập trung học tập thôi.

- Xã hội này rất phức tạp, chỉ riêng học tập thôi thì không thể đủ được. Thành tích học tập của cả hai em đều đã tốt vô cùng rồi, hẳn là nên học về đạo đối nhân xử thế...

Thấy hiệu trưởng mỗi lúc lại thêm xấu hổ, Hứa Ngôn mỉm cười:

- Hay là như thế này đi, em gái em và em sẽ không nhận lời mời phỏng vấn, thầy cứ chuyển đối tượng được phỏng vấn thành giáo viên bộ môn của lớp bọn em, cùng với thầy nữa.

- Thầy?

Hiệu trưởng kinh ngạc chỉ vào bản thân, trên mặt cũng lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

Hứa Ngôn cười thản nhiên:

- Đúng là như thế. Mặc dù bọn em có được thành tích không tồi, thế nhưng chỉ dựa vào nỗ lực của bản thân thì chắc chắn là không thể làm được. Thành tích của bọn em có thể nói là nhờ một phần vào sự vất vả và cố gắng của các giáo viên cũng như sự lãnh đạo sáng suốt của thầy, việc này chắc chắn có quan hệ với nhau! Thầy có thể nói với các phóng viên về việc thầy làm thế nào để lãnh đạo các giáo viên và học sinh cùng nhau chuẩn bị cho cuộc chiến thi đại học. Trước kia mọi người đều nhìn vào Trạng Nguyên, cảm thấy các Trạng Nguyên rất giỏi, thế nhưng nếu không có sự ủng hộ của lãnh đạo thì các Trạng Nguyên làm sao có thể lấy được thành tích xuất sắc chứ? Thế này đi, em và em gái sẽ không trả lời phỏng vấn đâu, thế nên có thể làm phiền thầy trả lời thay chúng em được không ạ? Làm phiền thầy.

Hiệu trưởng nghe vậy thì mỉm cười, chờ tới khi Hứa Ngôn nói hết câu, nụ cười của ông đã sắp ngoác đến tận mang tai. Hơn nữa, ánh mắt của hiệu trưởng khi nhìn Hứa Ngôn còn có ý khen ngợi nữa.

......

Hai anh em ra khỏi khu lớp học và đi thẳng về phía cổng trường.

Lộ Lăng đi đằng trước, cô bé bĩu môi nói:

- Bản thần chẳng cần bất kì sự trợ giúp của ai hết, đừng nói đến lãnh đạo!

Hứa Ngôn bất đắc dĩ nói:

- Em đừng quan tâm anh nói cái gì, em phải nhìn vào kết quả. Em không muốn nhận mấy cái phỏng vấn đáng ghét đó, chúng ta sẽ không có phiền toái gì cả, thế chẳng phải tốt à?

Lộ Lăng quay lại trừng mắt với anh trai:

- Ta biết! Ta biết hiệu trưởng sợ ta từ chối phỏng vấn nên ông ta sẽ không thể khoác lác, không có cơ hội quảng cáo, mi nói thế đúng là hợp ý ông ta, nhưng mà ta vẫn khó chịu!

Hứa Ngôn nhún vai rồi bước nhanh hơn để đuổi theo Lộ Lăng.

Hai anh em cùng ra khỏi cổng trường, thế nhưng ngay vào lúc này, một niềm vui bất ngờ đã xuất hiện.

Lưu Tử Hằng, Thái Khang, Lâm Vũ Tịch và Tô Thiến đã cùng nhau xuất hiện trước cổng trường.

Lưu Tử Hằng và Lâm Vũ Tịch có thể tới thì không có gì đáng ngạc nhiên vì hai người họ biết hôm nay Hứa Ngôn và Lộ Lăng sẽ đi nhận thư thông báo trúng tuyển. Thế nhưng Thái Khang và Tô Thiến, hai người là sinh viên tại ngũ lại có thể đứng đây thì quả thực đáng mừng, bởi vì Hứa Ngôn và Lộ Lăng thậm chí còn không biết bọn họ có thể về.

Lưu Tử Hằng là người đầu tiên lao tới, cậu ta thụi một đấm vào ngực Hứa Ngôn:

- Chúc mừng chúc mừng, hai vị tài tử!

Hứa Ngôn bị đánh đến độ phải lùi ra sau một bước, cậu vuốt vuốt ngực:

- Cùng vui, cùng vui.

- Cùng vui cái con khỉ!

Lưu Tử Hằng không hề khách khí:

- Mày ghê, còn có thể cùng đi học Kinh Đại với em gái, kiểu đãi ngộ với con nhà người ta này... Lại còn không khao đi à?

Hứa Ngôn thở dài:

- Con nhà đại gia như ngài còn không biết xấu hổ mà nói thế hả? Ngài không phải là sinh ra ở vạch đích đấy sao? Mà nói tới khao, dù tao có khao cái gì thì cũng đâu có vào mắt mày được?

Cậu còn chưa nói xong thì Lâm Vũ Tịch đã thản nhiên ném ra một câu:

- Nhưng mà anh Hứa, trình độ nấu nướng của anh vô cùng tốt, ngay cả Tiểu Lăng cũng khen hết lời với em...

Mắt Thái Khang sáng rực lên:

- Hóa ra mày còn là mẹ hiền vợ đảm nữa!

- Thái Khang, mày đừng có mà gọi người khác là mẹ hiền vợ đảm...

Hứa Ngôn cảm thán:

- Thôi được rồi, thôi được rồi, xem mọi người rảnh rỗi lúc nào thì sang nhà tao tụ tập đi.

Ngay khi một nhóm người đang túm tụm lại nói chuyện vui vẻ thì Tô Thiến bước lại gần Lộ Lăng, khẽ nói:

- Tiểu Lăng này, chị có một người bạn muốn gặp em.

- Bạn của chị?

Lộ Lăng nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào chị bạn thân.

- Đúng thế, là bạn học cùng cấp ba với chị, một nữ sinh.

Tô Thiến nắm lấy cổ tay Lộ Lăng:

- Đi theo chị rồi em sẽ biết. Cô ấy đang chờ chúng ta ở trong quán trà sữa đằng kia kìa.

Vậy là Lộ Lăng đã bị Tô Thiến kéo đi, đương nhiên là trước khi đi cô bé cũng không quên nói với anh trai một câu.

......

Vài phút sau, Lộ Lăng đứng trong quán trà sữa, nhìn người đang ngồi cạnh quầy hàng, im lặng.

Đó là Trương Hân Di.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.