Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Cuộc đấu bắt đầu.
Cũng giống như trận thi đấu hữu nghị trước đó, bên học viện kĩ thuật đã thể hiện ưu thế áp đảo ngay từ đầu, họ vững vàng khống chế bóng dưới chân.
Nhưng các đội viện của học viện sinh học lại không vội vã xông lên, bọn họ canh giữ ở vị trí của mình, dùng tới một trăm hai mươi phần trăm tinh thần đề nhìn chằm chằm vào tuyến đường của bóng, đồng thời còn lưu ý của vị trí của cầu thủ đón bóng.
Cuộc đấu rơi vào thế giằng co.
Phía học viện kĩ thuật khống chế được bóng nhưng lại khó lòng phá vỡ được thế thủ của học viện sinh học, họ chỉ có thể truyền đi truyền lại bóng ở vòng ngoài. Cuộc tranh tài như thế này, với người xem mà nói thì khá nhàm chán.
Lý Long Hoa ngồi ngoài xem chiến đã ngáp ngắn ngáp dài, Hạ Nhược Lâm bên cạnh cũng đã rút điện thoại di động ra để xem vòng bạn bè.
Lý Long Hoa lại liếc nhìn thế trận giằng co trên sân rồi quay sang hỏi:
- Lộ Lăng đâu rồi?
Hạ Nhược Lâm hất cằm về phía cầu môn.
Lý Long Hoa nhìn theo hướng đó và đã tìm thấy bóng dáng Lộ Lăng.
Cậu ta hỏi tiếp:
- Lộ Lăng đứng đó làm gì?
- Ai mà biết được, chắc là có bí quyết chiến lược gì đó muốn nói với anh trai.
Đúng lúc này, bọn họ nghe thấy một tiếng còi vang lên nên cả hai cùng nhìn về phía sân bóng.
- Chuyện gì thế?
Hạ Nhược Lâm hỏi nhỏ.
Lý Long Hoa giải thích:
- Nhìn dấu tay của trọng tài thì ý là chúng ta phạm quy nên đối phương được hưởng một cú đá phạt. Vị trí này có vẻ nguy hiểm lắm.
Khi họ nói chuyện, cầu thủ của học viện kĩ thuật đã đặt bóng xong và bắt đầu chạy lấy đà.
Tất cả mọi người ngoài sân đều im lặng, thấy người kia đá một đường vòng cung lên cao, bóng bay vụt qua sân của học viện sinh học và một đám hậu vệ rồi mau chóng rơi xuống ở khu vực cấm địa.
Tất cả mọi người của học viện sinh học đều không kịp chuẩn bị cho tình huống khẩn cấp này.
Tiên phong của học viện kĩ thuật đã chạy tới vị trí, cậu ta nhảy lên, dùng đầu hất bóng.
Trái bóng bay thẳng về phía cầu môn.
Thành viên và cổ động viên của học viện kĩ thuật đã nhảy dựng lên, chuẩn bị reo hò.
Nhưng có một bóng dáng đã vọt lên trước cầu môn, dùng một tay đập bóng ra.
- Đậu má! Phản ứng như thần!
Lý Long Hoa ở ngoài sân cũng phải quát lên.
Hạ Nhược Lâm cũng trợn mắt há mồm, mặc dù chẳng biết gì về đá bóng nhưng chỉ với tốc độ bay và tuyến đường của trái bóng khi nãy, sẽ không có một ai cảm thấy thủ môn có thể kịp phản ứng!
Nhưng kể cả những cổ động viên ngoài sân hay thành viên của hai đội trong sân đều không thấy được cảnh sau khi Hứa Ngôn lập công, cậu đã lập tức quay về phía sau, trợn trừng mắt.
Hứa Ngôn lại không thấy vẻ hoảng sợ của thiếu nữ sau cầu môn, cậu chỉ thấy ý cười trong mắt cô và cả khóe môi cong cong kia nữa.
- Tsundere chết tiệt!
Hứa Ngôn tức giận mắng thầm, cậu đứng lên, chuẩn bị nghênh đón lần tấn công tiếp theo của đối phương.
Hai trung vệ phe ta bây giờ mới bừng tỉnh, hoảng sợ vỗ vai Hứa Ngôn.
- Lần này may mà có cậu.
- Cú cứu nguy khi nãy quá đẹp, trình độ như thủ môn chuyên nghiệp.
Hứa Ngôn cười cười:
- Không có gì, đừng khinh thường, phải phòng thủ phạt góc.
......
Trong suốt già nửa hiệp đấu, ngoại trừ cơ hội tốt kia thì học viện kĩ thuật không còn tìm được một cơ hội tương tự nào. Mặc dù họ vẫn luôn là bên khống chế bóng, liên tục cắt chuyền, phối hợp với ý đồ xé rách hàng phòng thủ đối phương nhưng ngoại từ Trương Tử Dương vẫn luôn ở tuyến đầu thì tất cả các thành viên của học viện sinh học đều vững vàng trên trận địa, dù thế nào cũng không thể lọt qua họ được.
Không lâu sau, các đội viên học viện kĩ thuật đã bắt đầu nôn nóng. Bọn họ không còn tìm kiếm những phối hợp tinh tế nữa mà bắt đầu có ý đồ chuyền xa và sút xa ngay trong vòng cấm địa, dùng cách thô bạo như vậy để tấn công cầu môn.
Thay đổi xảy ra ở nửa sau.
Tiền vệ cánh của học viên kĩ thuật dọc theo đường biên, dùng tốc độ nhanh hơn cả xe để truyền bóng vào trong.
Các hậu vệ của họ phản ứng chậm nên làm cho tiên phong đội bạn cướp được vị trí, giơ chân lên. Độ cao của bóng ngang với đùi người, vậy nên nghiêng người trên không để đá lá cách lựa chọn tốt nhất.
Ngay khi cậu ta giơ giày lên, quỹ tích bóng thay đổi đột ngột.
Hứa Ngôn nhảy ra, dùng hai tay đập bay bóng.
Tiên phong của đối phương đã dùng lực nên không dừng lại được.
Vậy là cú đá vốn nên trúng bóng đã nện thẳng vào ngực Hứa Ngôn!
Mắt cậu tối sầm lại, hô hấp cũng khó khăn, nhưng trong khoảnh khắc đó, cậu dường như nghe thấy một tiếng hét sau lưng.
Những gì mọi người nhìn thấy là Hứa Ngôn ngã nhào xuống đất, lăn hai vòng rồi bất động.
Tiên phong đội bạn vội vàng giơ tay lên với ý giải thích đó chỉ là vô tình.
Một đồng đội gần Hứa Ngôn nhất cũng chạy tới:
- Này, cậu không sao chứ?
Trọng tài cũng đã đi tới nơi xảy ra chuyện và cúi người quan sát tình hình của Hứa Ngôn.
Hứa Ngôn nằm co ro dưới đất, hai tay ôm ngực, liên tục thở phì phò.
- Đi xuống nghỉ ngơi một lúc nhé?
Có đồng đội hỏi vậy.
Trọng tài lại hỏi:
- Các cậu có thủ môn dự bị không?
Nghe câu hỏi này, các sinh viên học viện sinh học đều nhìn nhau.
Trương Tử Dương bước tới, nói:
- Để cậu ấy nghỉ ngơi đi, tôi làm thủ môn cho.
Trọng tài gật đầu:
- Được rồi, mọi người dìu cậu ấy đi nghỉ đi.
- Từ từ đã!
Hứa Ngôn ngồi phắt dậy:
- Tôi không sao hết, tiếp tục đi.
- Không sao? Cậu chắc chứ?
Trọng tài nhìn chằm chằm vào Hứa Ngôn với ánh mắt hoài nghi:
- Hay là đến phòng y tế trường xem sao đi.
- Không cần, hoàn toàn không cần. Tôi hiểu rõ tình hình của mình, thực sự không có vấn đề gì.
Nói xong, Hứa Ngôn được đồng đội đỡ dậy, khó khăn đứng lên
Sau đó, cậu không để đồng đội dìu nữa mà tự mình chậm rãi bước về phía cầu môn mà mình phải trấn giữ.
Hứa Ngôn vừa xoa ngực vừa nhìn thiếu nữ sau gôn, lúc này cô bé đang dùng hai tay nắm chặt lưới, nhíu mày nhìn cậu.
- Đi nghỉ ngơi đi, đừng cậy mạnh, mi đã làm được đủ nhiều rồi. Đây chỉ là một trận đấu cấp trường thôi. Anh đừng có cười! Em bảo là anh đi nghỉ đi, em không đứng đây nữa còn không được à?
Hứa Ngôn để ý thấy những ngón tay của Lộ Lăng đã trắng bệch vì dùng quá nhiều sức.
Cậu cười càng thoải mái hơn:
- Nữ thần đại nhân, em cho rằng hơn một giờ qua, anh liều sống liều chết là vì cái gì?
- Vì... cái gì?
Hứa Ngôn giơ tay phải lên, nắm chặt:
- Sau khi trận trước kết thúc, anh đã nghĩ ý nghĩa của bóng đá nằm ở đâu. Nói thật, anh không nghĩ ra. Nhưng có một điều anh chắc chắn là nếu bị người ta trêu đùa, sỉ nhục, đùa bỡn như vậy thì không hề có bất kì ý nghĩa nào! Trong thời gian dài như vậy, anh và cả đội đã cùng nhau liều mạng rồi, suốt một thời gian dài như vậy!
Lộ Lăng nhìn cậu, cô bé cắn chặt môi dưới đến độ người ta không khỏi lo lắng liệu cô bé có cắn nát môi mình hay không.
Cô bé im lặng không nói gì, buông lỏng hai tay đang giữ lưới rồi lùi về sau một bước.