Cô Em Gái Tuổi Teen Của Tôi

Chương 134: Chương 134: Thiểu năng trí tuệ điên khùng




Dịch giả: Lãng Nhân Môn

Đến chiều, Lộ Lăng và Từ Thiên Tuyền bưng điểm tâm và trà lên cho mọi người.

Hứa Ngôn ngồi trên ghế sa lông, dùng điện thoại của Thái Khang để đọc tiểu thuyết do Lưu Tử Hằng viết, cậu còn đọc rất lâu nữa.

Mãi cho tới khi Tô Thiến và Lâm Vũ Tịch bước tới trước mặt cậu nói rằng họ phải ra về, Hứa Ngôn mới sực nhận ra cuộc tụ hội của bọn họ cũng đã đi tới hồi kết rồi. Vì bữa tối nay, cha mẹ hai anh em sẽ về nên trong kế hoạch của mọi người, buổi tụ tập này chỉ gói gọn trong thời gian từ giữa trưa cho tới đầu giờ chiều mà thôi.

Một lát sau, Lưu Tử Hằng và Thái Khang cũng ra về.

Trước đó, Hứa Ngôn đã đọc hết toàn bộ các chương truyện được đăng tải lên mạng, cậu buộc lòng phải cảm thán một câu:

- Thật sự không có tí liêm sỉ nào, thế nhưng bất ngờ là truyện khá hay. Tình tiết và hành văn trôi chảy, mặc dù chẳng có ý nghĩa gì nhưng liêm sỉ bị ném đi một cách có kĩ xảo vô cùng.

Nghe được lời tán thưởng từ con mọt già, Lưu Tử Hằng cười tươi đắc ý rồi bá vai bá cổ Thái Khang đi mất. Bấy giờ Hứa Ngôn mới giật mình nhớ ra cậu đã quên mất mục đích ban đầu là tách hai thằng Nhị Lưu với Thái Khang ra!

Cửa nhà đóng lại.

Trong nhà, ngoài hai anh em ra cũng chỉ còn lại Từ Thiên Tuyền đang im lặng.

Lộ Lăng nhìn sắc mặt anh trai rồi nghi ngờ hỏi:

- Mi sao đấy?

Hứa Ngôn nặng nề lắc đầu, cậu thở dài đáp:

- Thôi thôi, chuyện này cứ mặc kệ bọn họ đi thôi, hai hôm trước anh còn nhấn thích cho phong trào cầu vồng mà... Có quá nhiều vấn đề làm cho người ta chẳng biết phải bắt đầu từ đâu nữa.

Lộ Lăng nhìn Từ Thiên Tuyền rồi gật đầu, sau đó cô bé nói với anh trai mình:

- Ta muốn đưa Thiên Tuyền về nhà, có lẽ là sẽ mất khá nhiều thời gian.

Hứa Ngôn bảo:

- Dù gì thì anh cũng không có việc để làm, để anh đi cùng hai người.

......

Hứa Ngôn, Lộ Lăng và Từ Thiên tuyền cùng bắt xe taxi đi. Mặc dù con đường rất xa nhưng sau khi thấy Từ Thiên Tuyền mở ví ra, Hứa Ngôn đã không còn bất kì ý kiến nào nữa.

Đến lúc này cậu mới chợt nhớ tới chuyện cô ngốc bẩm sinh này là một thiên kim đại tiểu thư nhà giàu.

Trên đường, Lộ Lăng nhỏ giọng giải thích cho Hứa Ngôn về nguyên nhân khiến cho tâm trạng Từ Thiên Tuyền trở nên sa sút, Hứa Ngôn cũng chỉ có thể bày tỏ là mình bất lực.

Dù sao nhắc tới chuyện cha mẹ vạch ra con đường tương lai cho con cái thì khó mà phân ra đúng sai được. Mặc dù trong mắt người khác, để Từ Thiên Tuyền tiếp tục đi học sẽ chỉ lãng phí tiền của và thời gian, nhưng biết đâu đấy người làm cha mẹ lại vui lòng thì sao?

Xe taxi ngừng lại tại một khu biệt thự nằm ở ngoại ô.

Từ Thiên Tuyền trả tiền xe rồi dẫn hai anh em nghênh ngang bước vào khu biệt thự và tiến thẳng tới một căn biệt thự trong đó.

Hứa Ngôn bước theo sau thiếu nữ, cậu vừa đi vừa âm thầm tán thưởng hoàn cảnh an tĩnh nơi đây. Khu biệt thự này không chỉ có đại thụ xanh tươi và thảm cỏ xanh mà còn có cả hòn non bộ, có suối chảy, rõ ràng là nơi đây đã được xây dựng như một lâm viên.

Sau khi Từ Thiên Tuyền mở cửa nhà và dẫn bọn họ vào, Hứa Ngôn lại càng không thể không lên tiếng khen ngợi:

- Ôi chao... Nhà cậu trang trí có gu thật đấy!

Giống như những gì mà Hứa Ngôn thấy, căn biệt thự nhà Từ Thiên Tuyền không chỉ có khung cảnh thanh nhã bên ngoài mà ngay cả nội thất trong nhà cũng khiến cho người ta có ấn tượng sâu sắc. Vừa bước vào cửa là có thể thấy ngay phong cách nội thất khiêm tốn mà tinh xảo cùng với những đồ trang trí ngắm mãi không hết, đã vậy ở trên tường và các ngăn tủ còn có những bức tranh và các vật phẩm sưu tầm dù nhìn không hiểu nhưng cũng biết là rất lợi hại.

Thế nhưng Từ Thiên Tuyền nhìn cậu, có vẻ đau đớn nói:

- Nhưng mà ta thà đổi tất cả những thứ này để có được thời gian ở bên sao Thiên Cơ.

Ừ, đúng là một đôi bách hợp khiến người ta cảm động sâu sắc, Hứa Ngôn muốn vỗ tay quá. Cơ mà cậu hiểu nếu mình mà vỗ tay thật thì sẽ làm bầu không khí này trở nên lúng túng hơn.

Vậy là cậu chuyển sang chủ đề khác:

- Mà này, cả một căn nhà to thế này nhưng cũng chỉ có ba chúng ta à? Ba mẹ cậu không ở nhà hả?

- Bình thường thì họ không ở nhà đâu, vì họ có nhiều việc bận rộn liên tục ấy.

- Cậu bảo “bình thường thì không ở nhà”, ý chỉ thời gian dài hay ngắn hạn thế?

Từ Thiên Tuyền nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu.

Lộ Lăng vội vàng trả lời thay bạn:

- Cha mẹ Thiên Tuyền ấy mà, một năm cũng chỉ ở nhà tối đa là nửa tháng thôi. Bọn họ đều là doanh nhân cả, luôn phải bay khắp nơi từ trong nước tới quốc tế để bận chuyện làm ăn.

- Một năm chỉ về nhà nửa tháng...

Hứa Ngôn líu lưỡi:

- Này Từ Thiên Tuyền, bình thường cậu toàn ở nhà một mình à?

- Đúng thế đấy.

Cô gái gật đầu.

- Không có ai quan tâm, chăm sóc gì đến cuộc sống của cậu à?

- Thuê người giúp việc.

Hứa Ngôn thở dài:

- Vậy... nhà cậu cũng chỉ có ba người à?

Từ Thiên Tuyền nghiêng đầu nghĩ ngợi, thiếu nữ dùng tay nâng má, đáp:

- Không, còn có anh trai ta nữa.

Lộ Lăng đứng cạnh tỏ vẻ kinh hãi:

- Cô còn có anh trai nữa? Tại sao ta lại không biết?

Từ Thiên Tuyền thản nhiên trả lời:

- Vì đó cũng chỉ là một phàm nhân không đáng để nhắc tới mà thôi, chẳng có gì để nói cả.

Lộ Lăng trợn trừng mắt, cạn lời không biết phải nói gì.

Hứa Ngôn hỏi:

- Thế anh trai của cậu cũng không về nhà à?

- Tên đó ở thủ đô lập nghiệp gì gì đó, còn bận hơn cả cha mẹ ấy chứ, đúng là một tên chui vào chốn phần trần không thuốc chữa.

- Từ từ đã!

Hứa Ngôn đột ngột ngắt lời:

- Cậu bảo là anh ấy đang lập nghiệp ở thủ đô à?

Từ Thiên Tuyền ngốc nghếch gật đầu.

Hứa Ngôn hỏi:

- Thế tại sao cậu lại không nói với anh trai, xin anh ấy giúp đỡ?

- Cái gì cơ?

Từ Thiên Tuyền vẫn cứ ngẩn ngơ.

Hứa Ngôn giải thích:

- Vì anh trai cậu lập nghiệp ở thủ đô mà, hẳn là anh ấy có thể nghĩ cách chuẩn bị cho cậu một công việc nhàn hạ. Cậu hoàn toàn có thể thương lượng với cha mẹ việc này, không đi học tiếp mà đổi thành tới giúp đỡ cho anh trai.

Từ Thiên Tuyền trợn tròn hai mắt, sửng sốt thật lâu rồi mới lẩm bẩm:

- Còn có thể làm vậy được...

Hứa Ngôn lại hỏi:

- Đại tiểu thư ơi, cậu vẫn chưa bao giờ nghĩ tới biện pháp đang bày lù lù ra trước mắt này à?

Lộ Lăng lườm cậu nhưng lúc này Hứa Ngôn đã không để ý tới ánh mắt của em gái nữa rồi. Cậu còn đang bận kinh ngạc vì đầu óc của em gái ngốc nghếch bẩm sinh này.

Từ Thiên Tuyền bỗng “A” lên một tiếng dài dằng dặc, trong mắt cũng có niềm vui.

Hứa Ngôn biết bây giờ cô nàng mới hiểu ra vấn đề.

Cậu dùng hai tay che mặt, nghiến răng nói ra mấy chữ:

- Thiểu năng trí tuệ điên khùng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.