Có Em, Quãng Đời Còn Lại Vừa Ngọt Ngào Vừa Ấm Áp

Chương 21: Chương 21: BOSS đại nhân tự mình giám sát buổi làm việc




Lý lịch sơ lược của Lâm Yên cuối cùng cũng nhận được một đoàn làm phim hồi âm, thế là vừa rạng sáng ngày thứ hai liền tiến đến địa điểm thử sức.

Cô muốn thử sức chính là cái phim ngắn Thiên Lôi máu chó, bất quá, cô hiện tại có nhân vật diễn đã rất tốt, còn không có tư cách chọn kịch bản.

“Số ba mươi ba!”

Nghe được bên trong gọi thẻ bài của mình, Lâm Yên hít sâu một hơi, đi vào trong phòng thử sức.

Sau một lúc lâu, Lâm Yên kết thúc biểu diễn.

Đạo diễn lắc đầu, “Thật có lỗi a Lâm tiểu thư, kỹ xảo của cô sức cuốn hút không đủ, hi vọng lần sau có cơ hội hợp tác đi!”

Diễn kịch là quanh năm suốt tháng tích lũy, không phải kỹ năng có thể tốc thành, bất quá, Lâm Yên học cái gì cũng đều rất nhanh, khả năng lĩnh ngộ cũng cực cao, trong khoảng thời gian này học tập được, đối phó với một chút nhân vật nhỏ bé kỳ thật đã không có vấn đề gì.

Chẳng qua là, hết sức đáng tiếc, bộ phim này đạo diễn đối với phong cách diễn xuất yêu cầu so sánh xốc nổi, ghét bỏ cô diễn quá đúng quy đúng củ.

Lâm Yên chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi.

Sau khi đi ra, Lâm Yên đi ngang qua một cái đoàn làm phim khác, bên ngoài đoàn làm phim đen nghịt đầy ắp người.

Bảng hiệu bên ngoài của đoàn làm phim kia là —— 《 Kỳ Phùng Địch Thủ 》.

Đây không phải đoàn làm phim hôm nay Tần San San muốn phỏng vấn sao?

Lâm Yên vô ý thức dừng chân, vượt qua đám người nhìn về phía bên trong.

...

Cùng lúc đó, bên trong đoàn làm phim《 Kỳ Phùng Địch Thủ 》đang một mảnh rối loạn.

Nhà sản xuất Phùng An Hoa cùng đạo diễn Khương Nhất Minh gọi hết thảy công nhân viên tới họp, căn dặn buổi thử sức hôm nay nhất định không thể xảy ra một chút nhiễu loạn.

Gian phòng bên trong đại sảnh thử sức.

Gian phòng trung ương này trưng bày một chiếc camera, có thể thấy rõ ràng tình huống thử sức bên ngoài.

Giờ phút này, trên ghế sa lon bằng da thật màu đen đối diện camera, một nam nhân đang ngồi.

Trên mặt nam nhân mang theo một cặp mắt kính gọng vàng, ăn mặc tây trang màu đen Retro* mà cấm dục, đang tuỳ ý lật xem một cuốn tạp chí giải trí.

* Retro là thuật ngữ được sử dụng từ những năm 1960 của thế kỷ 20 để mô tả những xu hướng, những phong cách xuất hiện trong quá khứ. Trào lưu Retro nhấn mạnh đến kiểu dáng thiết kế theo hơi hướng cổ điển của các thời kì trước đây, là những thiết kế mới được “tái hiện” giống kiểu dáng thời kỳ cổ xưa kết hợp với phong cách mới mẻ hiện thời.

Cho dù là bộ dáng thái độ tuỳ ý như thế, quanh thân vẫn như cũ tản ra khí tràng mạnh mẽ, khiến cho người nhìn mà sợ, gần như không dám nhìn thẳng.

Bùi Nam Nhứ bưng một ly cà phê, cất bước đi đến trước mặt nam nhân, hơi mở miệng cười, “Anh, anh hôm nay sao lại đột nhiên rảnh rỗi tới giám sát buổi làm việc?”

Nam nhân nhận cà phê, “Không thể tới?”

Bùi Nam Nhứ khẽ cười một tiếng, “Anh tới đây em đương nhiên rất vui vẻ, chỉ là Phùng An Hoa cùng Khương đạo diễn bị dọa đến quá chừng.”

Chẳng ai ngờ rằng Bùi Duật Thành thế mà sẽ đích thân tới đoàn làm phim, Phùng An Hoa bị dọa đến chân đều mềm nhũn, vừa rồi một mực hỏi Bùi Nam Nhứ đến cùng là chuyện gì xảy ra.

Nói thực ra, chính Bùi Nam Nhứ cũng rất bất ngờ.

Mặc dù bộ phim này là tập đoàn JM đầu tư, thế nhưng Bùi Duật Thành không có khả năng tự mình hỏi đến loại chuyện nhỏ này.

Đông đông đông ——

Tiếng đập cửa cẩn thận từng li từng tí vang lên.

Bùi Nam Nhứ: “Mời vào.”

Nhà sản xuất Phùng An Hoa cùng đạo diễn Khương Nhất Minh cất bước đi đến.

Vừa nhìn thấy nam nhân trên ghế sa lon đối diện, hai người lập tức vô ý thức rùng mình.

Tuyệt đối không nghĩ tới, ông chủ lớn thế mà đích thân tới.

Hai người bọn họ đều xem như nhà sản xuất cùng đạo diễn có mặt mũi nổi danh trong ngành giải trí, thấy qua vô số danh lưu người siêu cấp có tiền, người đầu tư ở vị trí cao cũng liên hệ qua không ít.

Nhưng cho tới bây giờ không ai giống như Bùi Duật Thành, có thể cho người ta cảm giác áp bách lớn như vậy.

Phùng An Hoa xoa xoa tay, cười rạng rỡ, “Không nghĩ tới Bùi tổng ngài sẽ đích thân tới casting, thật sự là vinh hạnh cực kỳ, vinh hạnh cực kỳ a!”

Khương Nhất Minh mở miệng nói, “ Bùi tổng, tôi luôn luôn vô cùng chú trọng kỹ thuật diễn, không có những nhân tố khác quấy nhiễu buổi casting, về chất lượng phim ngài đại khái có thể yên tâm!”

Phùng An Hoa cũng liền vội vàng phụ họa, “Gian phòng này hết sức yên tĩnh, không có bất luận người nào có thể quấy rầy đến ngài, ngài có khả năng tùy thời thấy tình huống thử sức bên ngoài, nếu ngài có ý kiến hay kiến nghị gì, có thể nói với tôi, tôi sẽ dốc hết toàn lực hoàn thành yêu cầu của ngài!”

Trên ghế sa lon, nam nhân nghiêng đầu chống trán, nhấp một ngụm cà phê, tựa hồ không thèm để ý thuận miệng nói với bọn họ, “ không cần khẩn trương, các ông tùy ý.”

Phùng An Hoa cùng Khương Nhất Minh hai mặt nhìn nhau.

Xem thái độ Bùi Duật Thành, giống như căn bản không phải sang đây xem thử sức.

Nếu không phải đến xem thử sức, đại nhân vật trăm năm khó gặp như hắn cố ý chạy tới đoàn làm phim của bọn hắn làm gì?

Bất quá, bộ phim này nam chính dù sao cũng là Bùi Nam Nhứ, nói không chừng người ta chỉ là đơn thuần tới quan tâm em trai một chút thôi....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.