Lại nói, nhân cách thứ hai của cô cùng Bùi Duật Thành đến cùng là có quan hệ như thế nào!
Sẽ không phải ở thời điểm cô không biết còn làm cái chuyện kỳ quái gì chứ?
Loại tình huống này hoàn toàn không làm rõ ràng được gây ra cảm giác thật sự là quá khổ rồi, lúc nào cũng có thể bị lôi rớt vào trong hố.
Lâm Yên hiện tại lời cũng không dám nói một câu.
Lúc này, tiếng đập cửa “Đông đông đông” vang lên.
Bùi Duật Thành: “Mời vào.”
Lâm Yên vội vàng thừa cơ nhảy ra xa một chút, sau đó vô ý thức nhìn sang phương hướng tiếng bước chân truyền ngoài cửa, một giây sau, liền hiện lên vẻ si ngốc sững sờ ở nơi đó ——
Bùi Nam Nhứ!!!
Vua màn ảnh Bùi Nam Nhứ!
Thần tượng của cô! Nam thần!
“Anh...” Bùi Nam Nhứ một bên đẩy cửa tiến vào, một bên hướng về phía Bùi Duật Thành gọi một tiếng.
Giờ phút này, trên người Bùi Nam Nhứ mặc quần áo ở nhà nhàn nhã nhẹ nhõm, trên khuôn mặt tuấn dật mang theo ý cười ôn nhu như gió xuân ấm áp, cả người đơn giản sáng lấp lánh!
Lâm Yên chỉ cảm thấy trong nháy mắt toàn bộ thế giới rực rỡ đều tập trung vào trên người người đàn ông này.
Cô còn là lần đầu tiên thấy bộ dáng Bùi Nam Nhứ mặc đồ ở nhà, cũng là lần đầu tiên thấy bộ dáng Bùi Nam Nhứ thân thiết như vậy.
Ngày thường, mặc dù hình ảnh đối ngoại của Bùi Nam Nhứ cũng luôn luôn đều là ôn nhu thân thiết, thế nhưng Lâm Yên rõ ràng có thể cảm giác được, loại ôn nhu kia là mang theo cảm giác vô cùng xa cách, cao cao tại thượng, xa không thể với tới.
Đối với chút người ái mộ bọn cô mà nói, vĩnh viễn là vị thần tồn tại trên cao.
Nhưng vừa nãy, trong nháy mắt ngay khi Bùi Nam Nhứ đẩy cửa tiến vào đó, cô phảng phất thấy được một vị nam thần rời khỏi thần đàn để đi xuống khói lửa nhân gian.
“Lâm tỷ.” Bùi Nam Nhứ tựa hồ là thấy cô, hơi hơi gật đầu về phía cô, xem như bắt chuyện qua.
Nhưng mà...
Ngay trong nháy mắt khi tầm mắt Bùi Nam Nhứ dời đi từ trên người Bùi Duật Thành, sự thân thiết trong đáy mắt hắn đáy liền lập tức hóa thành loại vừa khách khí vừa xa cách mà cô quen thuộc.
Bất quá, cái này cũng đủ khiến Lâm Yên xúc động đến thụ sủng nhược kinh.(được sủng ái mà kinh sợ)
Dù sao đây là lần thứ nhất cô nói chuyện với Bùi Nam Nhứ ở khoảng cách gần như vậy, lần trước coi như xong, cô căn bản ngay cả một chút ký ức cũng không có.
Lâm Yên sửng sốt hơn nửa ngày, mới rốt cục lắp bắp mở miệng, “Bùi Ảnh Đế... Ngài... Ngài tốt!”
Nói xong, tầm mắt liền vẫn như cũ khống chế không nổi rơi vào trên người Bùi Nam Nhứ.
Có một loại tâm tình của người ái mộ gọi là chỉ có thể nhìn thần tượng mà thèm, thật sự là quá khó khăn khắc chế...
Bất quá...
Rất nhanh Lâm Yên cũng cảm giác được một cỗ dự cảm không tốt lắm.
Nam nhân bên cạnh người cô, thấu kính phía sau ánh mắt hiện ra lạnh lùng sáng bóng, ngón tay thon dài hơi cong, nhẹ nhàng gõ trên tay vịn của ghế sô pha, bỗng nhiên. Dùng thanh âm lành lạnh mà đạm mạc mở miệng hỏi cô, “Thấy đẹp không?”
Lâm Yên lập tức cảm giác một cỗ hơi lạnh theo cột sống của cô leo lên đến đỉnh đầu: “...”
Nói đẹp mắt?
Cảm giác nếu như nói như vậy sẽ vô cùng nguy hiểm...
Nói không đẹp?
Sao có thể nói nam thần không dễ nhìn?
Đây không thể nghi ngờ, là một câu hỏi lấy mạng...
Trong chớp nhoáng này, tốc độ vận chuyển của bộ não Lâm Yên cơ hồ đã dùng hết lực lượng hồng thuỷ cả đời, cô hít sâu một hơi: “Đẹp... Đẹp mắt!”
Hai con ngươi Bùi Nam Nhứ híp lại.
Lâm Yên lập tức nói: “Bùi Ảnh Đế đương nhiên đẹp mắt, dù sao cũng là em trai Bùi tiên sinh ngài a! Làm sao có thể không dễ nhìn!”
Uy áp trên trán Bùi Duật Thành làm người sợ hãi tựa hồ là trong nháy mắt triển khai, hóa thành một đường cong bên khoé môi, “A, tìm đường sống cũng là rất mạnh.”
Lời mặc dù nói như vậy, nhưng mà, rõ ràng cũng là rất vừa ý một chiêu này của Lâm Yên...