Có Em, Quãng Đời Còn Lại Vừa Ngọt Ngào Vừa Ấm Áp

Chương 244: Chương 244: Cô ta giống như không phải cấp A




Nam nhân vừa dứt tiếng, trong mắt Lâm Yên hiện ra một vệt hàn quang, “Anh cũng đi ra từ phòng thí nghiệm?!”

“Phòng thí nghiệm?”

Nghe Lâm Yên nói, nam nhân cầm đầu cười lạnh một tiếng: “Làm nửa ngày, chẳng qua là hàng từ phòng thí nghiệm đi ra, chậc chậc... Thật là giá rẻ.”

“Bớt nói nhảm... Em trai tôi ở đâu!”

Nghĩ đến những người này khả năng có quan hệ với chuyện em trai mất tích, Lâm Yên dần dần hơi không khống chế được.

“Em trai cô?” Nam nhân cầm đầu liếc mắt lườm Lâm Yên: “Nói cái lời ngu ngốc gì, tôi làm sao biết ai là em trai cô.”

“Không nói thật à...”

Gần như trong nháy mắt, trên trán Lâm Yên hiện ra một vệt gân xanh, con ngươi hơi khuếch tán ra ngoài.

“Phanh”!

Ngay sau đó, một quyền của Lâm Yên đánh vào phần bụng nam nhân.

“Cọ “

Khuôn mặt nam nhân có chút vặn vẹo, thân thể có chút lảo đảo, nhanh chóng lui lại phía sau mấy bước.

“Đội trưởng, cô ta giống như không phải cấp A...”

Giờ phút này, một vị nam nhân trẻ tuổi nhíu mày mở miệng.

Nam nhân cầm đầu hừ lạnh một tiếng: “Cấp bậc càng cao, giá cả càng cao, lo cái gì.”

Nam nhân vừa dứt tiếng, vài vị nam nhân trẻ tuổi dồn dập lấy ra túi hơi lớn chừng bàn tay, cũng hung hăng ném về phía Lâm Yên.

Lâm Yên dưới trạng thái nửa mất khống chế, tay chém nát túi hơi bay tới.

Nhưng mà, sau khi túi hơi vỡ vụn, trong đó lại hình thành một vật hình lưới, bất ngờ không đề phòng, Lâm Yên bị bao ở trong đó.

Một giây sau, Lâm Yên chỉ cảm giác mình giống như bị sấm sét đánh trúng, đau khổ kịch liệt khiến cho lực ý chí của Lâm Yên có chút tiêu tán.

“Thôi, lãng phí một cái túi hơi của tôi.” Nam nhân cầm đầu liếc mắt lườm Lâm Yên, khóe miệng lần nữa kéo ra một chút ý cười thương hại.

Giờ khắc này, Lâm Yên ở trong lưới, đau đớn khó nói lên lời, khiến cho Lâm Yên không cách nào có bất kỳ động tác gì, thân thể đã cứng đờ, ngay cả động một chút ngón tay cũng không thể nào làm được.

Từ lúc chào đời tới nay, đây vẫn là lần đầu cảm nhận được Lâm Yên đau đớn không thể chịu đựng được như thế.

Nhưng mà, chính là trong loại đau nhức này, trong đầu Lâm Yên, lại hiện ra một vài hình ảnh vỡ vụn không thể tả, hình ảnh cũng không thuộc về mình.

Cô nhìn thấy em trai... Lâm Dược Thông, còn có mẹ, đám người ông ngoại.

Chỉ có điều, mấy thân nhân của cô, khi nhìn cô, lại là mặt mũi tràn đầy vẻ sợ hãi.

Giống như là đang cầu khẩn cô... Buông tha cho bọn họ.

Trong phòng thí nghiệm xa lạ, mặt mũi chính mình tràn đầy lãnh khốc, đáy mắt hiện lên khói mù, giống như... Tất cả mọi người rất sợ cô...

Chút hình ảnh vụn vặt lẻ tẻ này, lại khiến cho Lâm Yên có chút sợ hãi cùng lạ lẫm.

Nhưng mà, ở giờ phút này, hình ảnh lại là biến đổi.

Đúng là hình ảnh cô cùng Bùi Duật Thành ôm nhau ngủ.

Sau đó, là vô tận cãi lộn, thậm chí, mơ hồ bên trong, cô nghe thấy một đạo thanh âm như có như không, đang gọi cô.

“Mẹ...”

...

Rất nhanh, đau đớn kịch liệt, khiến cho Lâm Yên lại lần nữa tỉnh táo, hình ảnh vừa hiện ra trong đầu, giống như là ảo giác.

Lâm Yên dùng hết toàn lực, muốn ném cái lưới này đi, nhưng mà, thân thể lại không cách nào động đậy như cũ.

...

Cùng lúc đó, Vân Gian thủy trang.

Bùi Vũ Đường nhìn chằm chằm Bùi Duật Thành đột nhiên thẳng đứng ngã xuống đất, nước trái cây trong miệng phun đầy đất, tranh thủ thời gian đỡ lấy Bùi Duật Thành đã mất đi ý thức.

“Đại ca! Anh làm sao vậy, đại ca?! Mịa nó! Người đâu mau tới đây! Đại ca té xỉu!”

...

Bãi biển.

“A... Thế mà còn giãy dụa, đến bây giờ cũng không hôn mê à, đủ đáng sợ, tôi nhất định bán cô với giá tốt.” Nam nhân cầm đầu, nghiền ngẫm cười nói.

Nam nhân cầm đầu vừa dứt lời, thiết bị truy tìm trong tay hắn ta, bỗng nhiên truyền ra tiếng cảnh báo bén nhọn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.