“Cái gì?!”
Lâm Yên vừa dứt lời, Bùi Vũ Đường một mặt mộng bức, khó có thể tin nhìn chằm chằm Lâm Yên: “Tham gia vòng tròn thi đấu thứ hai toàn cầu, còn đạt Top 8?! Thật hay giả, Yên tỷ, chị đừng dọa em mà!”
“Những đội viên kia tôi biết, lúc trước kia tôi xem vòng tròn thi đấu thứ hai toàn cầu, thấy qua đồng phục của đội bọn họ, hẳn là đúng.” Lâm Yên nói.
“Yên tỷ, chi làm em sợ giật mình, em còn tưởng rằng chị thật sự quen thuộc đây.”
Nghe Lâm Yên nói như vậy, Bùi Vũ Đường lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, “Yên tỷ, chị chưa quen thuộc với chiến đội đua xe, mà trang phục của chiến đội đua xe, rất nhiều đều cơ bản giống nhau, chị khẳng định là nhận lầm, Tống Diệu Nam hắn ta có thể mời Top 8 vòng tròn thi đấu thứ hai toàn cầu? Nói đùa, em cũng mời không được.”
Bùi Vũ Đường nói như vậy, Lâm Yên cũng chỉ có thể nhún hai vai, ngược lại mình đã nói đến thế, tin hay không, có nghe hay không, vậy thì là chuyện của Bùi Vũ Đường.
“Nha, đây không phải Bùi thiếu gia sẽ chui qua hông tao sao?”
Trong lúc nói chuyện, đám người Tống Diệu Nam đi tới phía ghế khách quý.
“Ha ha, Tống Diệu Nam, mày giả trang cái cháu trai gì, ai chui dưới hông ai, trong lòng mày không có số sao.” Bùi Vũ Đường lạnh giọng cười nói.
Tống Diệu Nam cũng không nói nhảm, dựng thẳng ngón giữa với Bùi Vũ Đường, chợt, ánh mắt rơi vào trên người Lâm Yên, trong mắt hiện ra một vệt hàn quang.
Tống Diệu Nam vĩnh viễn cũng sẽ không quên, sỉ nhục không cách nào rửa sạch trước đó nữ nhân này mang đến cho hắn ta, thân là một nữ nhân, thế mà thắng hắn ta trên đua xe.
Thua mất động cơ, Tống Diệu Nam căn bản không để trong mắt, nhưng... Mặt mũi, hắn ta phải kiếm về!
“Thế nào, loại thi đấu này, cô cũng muốn tham gia?” Tống Diệu Nam nhìn chằm chằm Lâm Yên bên cạnh Bùi Vũ Đường, mở miệng cười.
“Tôi chẳng qua là đến xem so tài.” Lâm Yên nói.
“Xem so tài? Như vậy sao được, lần trước cô thắng tôi, tôi nghĩ cho cô thêm một lần cơ lại... Có dám tới cược một lần hay không?” Tống Diệu Nam nói.
“Không hứng thú.” Lâm Yên mạn bất kinh tâm nói.
“Ha ha ha, Bùi Vũ Đường, mày mang cô em gái này tới, giống như mày, đều là thứ hèn nhát.” Tống Diệu Nam liếc mắt lườm Bùi Vũ Đường.
“Tao trời ạ... Mày nói ai?!” Bùi Vũ Đường trợn mắt tròn xoe, lúc này cuốn tay áo lên.
Còn không đợi Bùi Vũ Đường tiếp tục mở miệng, lông mày Lâm Yên lập tức nhíu lại, đẩy Bùi Vũ Đường ra phía sau mình, ánh mắt rơi vào trên người Tống Diệu Nam.
Giờ phút này, Lâm Yên nhìn chằm chằm Tống Diệu Nam, lạnh giọng mở miệng: “Con người của tôi, đầu tiên giảng nghĩa khí.”
“Há, sau đó thì sao?” Tống Diệu Nam mặt mũi tràn đầy nghiền ngẫm.
“Anh có thể nói cậu ta, nói tôi, không được.” Lâm Yên nói.
Bùi Vũ Đường nghe xong Lâm Yên, vẻ mặt cảm động đầy mặt, liên tục gật đầu, nói: “Nói rất hay, nói tao là thứ hèn nhát thì có thể, nói cô ấy...”
Lời còn chưa nói hết, Bùi Vũ Đường lập tức sững sờ, chợt hơi kinh ngạc nhìn về phía Lâm Yên.
Còn có thể chơi như vậy?!
Cái này là nghĩa khí của Lâm Yên?
“Tống Diệu Nam, anh muốn đánh cược gì, đánh cược như thế nào.” Lâm Yên tiếp tục nói.
“Liền cược cuộc tỷ thí này, thi đấu thắng thua giữa chúng ta không quan hệ đến đặt cược, chỉ cần cô có thể thắng một vị tuyển thủ tùy ý đằng sau tôi, coi như cô thắng, nếu như cô thua...” Đang nói chuyện, ánh mắt Tống Diệu Nam rơi trên người Bùi Vũ Đường, ánh mắt tràn ngập nghiền ngẫm cùng khiêu khích: “Thì phải theo tôi một đêm.”
Tống Diệu Nam cho là, Lâm Yên là tình nhân Bùi Vũ Đường, vì vậy, câu nói này tự nhiên cũng là nói cho Bùi Vũ Đường nghe, nhục nhã cực điểm.
“Thứ đồ gì, cô ấy thua, tao phải cùng mày một đêm?” Bùi Vũ Đường ánh mắt quỷ dị nhìn Tống Diệu Nam.
* Vì bên Trung không có anh/em/cô/cậu/chú... gì như Việt mà chỉ có “wu” và “ni” tương tự như “I” và “you” của Việt Nam nên khi Tống Diệu Nam nói lại nhìn Bùi Vũ Đường nên mọi người tưởng hắn ta đang nói tới Bùi Vũ Đường.