Nói đến đây, Mạc Thư Quân dừng một chút, tiếp tục nói: “Dĩ nhiên, lão gia tử là ông chủ đội xe Hạ gia, tôi có thể có cổ phần hay không, vẫn phải xem ngài nói thế nào, cho nên, lão gia tử cho tôi một đáp án rõ ràng đi, tôi có thể thành cổ đông hay không.”
“Dĩ nhiên có thể!” Hạ Định Khôn vội vàng nói, “Dùng trình độ năng lực, cùng với nhân mạch của Thư Quân, lại thêm kinh nghiệm quản lý nhiều năm cùng mạng lưới giao thiệp của tôi, tôi tin tưởng, chúng ta tuyệt đối là cường cường liên hợp.”
Mạc Thư Quân mỉm cười, lão già này, khen hắn đồng thời vẫn không quên khen chính mình.
“Được, lão gia tử, vậy chúng ta cứ quyết định như thế, ta nắm cổ phần đội xe Hạ gia, đầu tiên là hai mươi phần trăm, sau này, tôi có thể cân nhắc tăng thêm đầu tư, có lẽ mang theo bạn bè cùng mua cổ phần, nhưng tôi có một điều kiện, những người này, là không thể dùng, tình huống đội xe Hạ gia, ngài hẳn là hiểu rõ.” Mạc Thư Quân nói.
“Cậu nói cái gì?!” Hạ Hùng nhìn chằm chằm Mạc Thư Quân, nghiến răng nghiến lợi.
“Ha ha.” Mạc Thư Quân nhìn Hạ Hùng, nhẹ giọng cười nói, “Chuyện của các người, tôi đại khái đã nghe Lâm Yên tiểu thư nói qua, nhiều năm như vậy, con của ông đảm nhiệm đội trưởng đội xe Hạ gia, ông đảm nhiệm quản lý đội xe.
Nhưng sự thật chứng minh, ông cùng con của ông, khả năng cũng không thích hợp với chức vị này, con người của tôi nói chuyện hết sức trực tiếp, cho nên, tôi nói các người là sâu mọt của đội xe Hạ gia, cũng hi vọng các người có thể lý giải, tôi không có ác ý.”
Vẻ mặt Hạ Định Khôn cũng hơi có chút khó coi, bất kể nói thế nào, Hạ Hùng là con của ông ấy, Hạ Minh Khải là cháu trai ông ấy...
Nhưng lui một vạn bước mà nói, vấn đề Mạc Thư Quân chỉ ra cũng là tồn tại thiết thực, trình độ điều khiển của Hạ Minh Khải, cho dù là đặt ở đội ngũ đua xe sơ cấp, nhiều nhất cũng chỉ có thể đảm nhiệm một đội viên bình thường.
Còn Hạ Hùng, vẻn vẹn bởi vì là con của mình, mới để gã đảm nhiệm vị trí quản lý đội xe Hạ gia.
“Ông ngoại, nếu Mạc Thư Quân đã giữ cổ phần, về sau quản lý cùng đội trưởng đội xe, vẫn là để Mạc Thư Quân đảm nhiệm đi, dù sao, hắn ở đội xe lớn từng đảm nhiệm chức vụ đội trưởng, cũng hết sức có kinh nghiệm quản lý.” Lâm Yên ở một bên mở miệng nói.
“Lâm Yên!” Bỗng nhiên, Hạ Minh Khải hung tợn nhìn chằm chằm Lâm Yên, “Mày quả thực là kẻ vô ơn bạc nghĩa, dẫn người tới hại chúng ta, muốn hủy đội xe Hạ gia có phải hay không!”
“Đồ hỗn trướng, tao sớm biết mày không có ý tốt!” Hạ Hùng cũng tức giận nói.
Nhưng mà, Mạc Thư Quân lại nhún vai, nói, “Các người nếu nói như vậy, tôi có thể không đảm nhiệm chức vụ đội trưởng này, cũng có thể không vào đội xe, miễn cho hại đội xe Hạ gia các người.”
“Câm miệng cho ông!”
Mắt thấy hai người Hạ Hùng và Hạ Minh Khải còn muốn nói gì, lông mày Hạ Định Khôn nhăn lại thật sâu.
Lâm Yên làm sao có thể muốn hại đội xe Hạ gia.
Đào một đội trưởng đội xe lớn, mà đội trưởng này gia nhập đội xe Hạ gia, không chỉ không cần tiền lương, còn muốn mua cổ phần, chuyện này với đội xe Hạ gia mà nói, quả thực là chuyện tốt to lớn!
Sự thật như thế nào, trong lòng Hạ Định Khôn rõ ràng hơn bất cứ ai khác.
Hạ Hùng cùng Hạ Minh Khải biểu hiện như vậy, đơn giản là bởi vì không có ai tài giỏi hơn gia nhập đội xe, mang đến dao động cùng uy hiếp cho địa vị của bọn họ, bọn họ tự nhiên không hy vọng người giỏi hơn tiến vào đội xe Hạ gia.
Người ích kỷ chân chính là ai, Hạ Định Khôn hiểu rõ hơn bất kỳ người nào.
“Minh Khải, sau này cháu liền nghe Mạc Thư Quân, Hạ Hùng, sau này con liền phụ trách hậu cần đội xe!” Mặt Hạ Định Khôn không chút thay đổi nói.
“Cha...”
“Ông nội!”
“Ông nói còn chưa đủ rõ ràng?!” Lúc này, Hạ Định Khôn chống quải trượng, hung hăng gõ xuống đất.