Có Em, Quãng Đời Còn Lại Vừa Ngọt Ngào Vừa Ấm Áp

Chương 395: Chương 395: Đánh chết cũng sẽ không đi xem




Toàn bộ hành trình quay bộ phim này, Đa Đa đều đi theo Lâm Yên, cho nên rất rõ ràng Lâm Yên là thật sự diễn rất khá, giờ phút này cũng vì cô mà bênh vực kẻ yếu, “Đằng sau chuyện này khẳng định là có người đang cố ý dẫn dắt dư luậ! Bất quá, những người trên mạng này cũng quá bảo sao hay vậy! Xem cũng chưa từng xem qua, liền bắt đầu mắng! Chẳng lẽ bọn họ đều không có tư tưởng của mình sao?”

“Chị luôn luôn tin tưởng một đạo lý.” Lâm Yên mở miệng.

Đa Đa: “Đạo lý gì?”

“Dốc hết sức phá ngàn xảo (xảo ở đây là kỹ xảo, chính là thực lực chân chính phá huỷ hàng ngàn kỹ xảo, mưu đồ), vô luận là âm mưu quỷ kế gì, trước mặt thực lực chân chính, đều không chịu nổi một kích.”

Đa Đa: “Ây...”

Lại bắt đầu tự luyến thường ngày...

...

Cao ốc công ty giải trí Đỉnh Phong, văn phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất.

Mặt mũi ông chủ Sở Gia Nghiêu của giải trí Đỉnh Phong tràn đầy tò mò nhìn lại nam nhân trên ghế sa lon, “Nam Nhứ, nhanh chóng thành thật khai báo, thế mà để cho tôi ký với một nữ diễn viên quê mùa đầy tiếng xấu! Cậu cùng Lâm Yên này đến cùng là có quan hệ như thế nào?”

Bùi Nam Nhứ đã bị Sở Gia Nghiêu liên tục hỏi vài ngày, bất đắc dĩ trả lời lần nữa, “Không phải đã nói rồi sao? Lần hợp tác này, khiến tôi cảm thấy cô bé này xác thực rất có tiềm lực, anh ký với cô ấy sẽ không hối hận.”

“Cậu xác định cậu không phải coi trọng cô ta?” Mặt mũi Sở Gia Nghiêu tràn đầy hoài nghi, “Cậu nhất định phải biết, chuyện này có ảnh hưởng phi thường lớn, cậu nếu yêu đương, lại còn yêu đương cùng loại diễn viên mới có tiếng xấu này, toàn bộ công ty chúng ta cũng đều sắp gặp địa chấn, đến lúc đó tôi cũng không cách nào bàn giao với BOSS đâu!”

Bùi Nam Nhứ: “...”

Nhưng sự thực là, nói yêu đương chính là BOSS nhà anh...

“Yên tâm, không phải như anh nghĩ, tôi cũng không có dự định muốn yêu đương, nếu có, khẳng định cũng sẽ thông báo cho người đại diện như anh.” Bùi Nam Nhứ hết cách rồi, chỉ có thể liên tục cam đoan.

Bùi Nam Nhứ không do bất kỳ một người đại diện nào của giải trí Đỉnh Phong phụ trách, mà là do Sở Gia Nghiêu trực tiếp quản lý hết thảy sự vụ của hắn ta.

Cho nên nói, ông chủ Sở Gia Nghiêu này, chính là người đại diện của hắn ta.

“Cũng bởi vì sau khi hợp tác cảm thấy cô ta rất có tiềm lực, cho nên liền tự mình mở miệng với tôi, để tôi nghĩ biện pháp ký với cô ta, tôi làm sao tin tưởng đây? Nữ diễn viên có tiềm lực nhiều như vậy, cậu cũng không có mở miệng với tôi, vì cái gì hết lần này tới lần khác muốn giúp cô ta?” Trong lòng Sở Gia Nghiêu tự nhiên vẫn còn nghi hoặc.

Bùi Nam Nhứ biết Sở Gia Nghiêu không dễ lừa như vậy, chỉ có thể mở miệng nói, “Bởi vì tôi tin tưởng tương lai cô ấy sẽ là diễn viên nổi tiếng nhất ở giải trí Đỉnh Phong, lý do này có thể chứ?”

Ánh mắt Sở Gia Nghiêu xéo qua nhìn về phía máy vi tính xách tay trên bàn trong văn phòng, quét mắt chửi rủa che ngợp bầu trời trên màn hình của đám fan hâm mộ với Lâm Yên, “Cậu xác định...?”

Nhà phê bình điện ảnh nổi danh nào đó: “Trước đó tôi vẫn luôn cho rằng Khương Nhất Minh là đạo diễn có lương tâm nhất ngành giải trí, hiện tại tôi thu hồi câu nói này! Phim《 Kỳ Phùng Địch Thủ 》 dự định rất tệ! Đời này tôi sẽ không tiến vào rạp chiếu phim xem bất kỳ một tác phẩm nào do Khương Nhất Minh làm đạo diễn nữa, thật sự là quá thất vọng rồi!”

Đại V nào đó của giới fan hâm mộ: “Má ơi! Tôi còn tưởng rằng đoàn làm phim đã đổi Lâm Yên chứ, không nghĩ tới cuối cùng vẫn là dùng cô ta, thật là một người kéo thấp toàn bộ trình độ trung bình của đoàn làm phim, đoàn làm phim này sợ là điên rồi đi?

Hay là cho rằng chút tiền này của Fan hâm mộ chúng tôi thật sự dễ kiếm như vậy, thứ shit gì cũng có thể nhét vào trong miệng chúng ta? Thật sự là ngượng ngùng, lần này chúng ta không ăn!”

Đoàn hậu cung của Vệ Từ Phong: “Thật sự là CP gì cũng nhét vào trong miệng chúng ta a, thế mà để cho loại người Lâm Yên này diễn tình lữ với thiếu gia nhà chúng ta, còn muốn để Fan hâm mộ chúng ta đi xem loại phim điện ảnh chó má này? Mãnh liệt chống lại 《 Kỳ Phùng Địch Thủ 》!”

Fan truyện chữ trung thực nào đó: “Má nó! Tuyển loại người này tới diễn nữ vương Phiên Nhược của tôi! Đoàn làm phim. Mẹ. Nó. Nổ. Đi.! Cứ như vậy còn muốn fan truyện chữ chúng tôi mang tiền tới duy trì phòng bán vé của rạp chiếu phim? Nằm mơ đi! Chết cũng sẽ không cống hiến một tấm vé xem phim!”

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.