Tưởng Tư Phi hững hờ vuốt móng tay, nhàn nhạt mở miệng: “Không bằng, tôi cũng rời đi?”
A, một Lâm Yên, còn muốn đấu với ả ta, ả ta muốn bóp chết cô, có một vạn loại biện pháp.
Lâm Yên ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có...
Cùng lúc đó, Đa Đa tránh ở bên cạnh nhìn hồi lâu gấp đến độ dậm chân.
Xong xong!
Một Ảnh Hậu tuyến một Tưởng Tư Phi, còn có Vệ Từ Phong làm hậu trường cho Hạ San San cùng một chỗ tạo áp lực!
Đoàn làm phim dưới áp lực sẽ không phải là thật sự muốn đuổi Lâm Yên ra khỏi đoàn làm phim chứ?
Không được, cô ấy phải nhanh chóng đi tìm Yên tỷ...
Phùng An Hoa thấy thế vội vàng trấn an, “Ai, lời nói này, hai vị tỉnh táo một chút, đừng nóng vội, mọi việc dễ thương lượng, chúng tôi cũng không nói không thay người...”
Vệ Từ Phong vốn là tâm tình không tốt, nghe một đám người ồn ào nửa ngày, đã sớm không kiên nhẫn được nữa, trên trán tràn đầy khói mù.
Mẹ nó, hắn muốn cho một người biến mất, còn cần bức ép lẩm bẩm nhiều như vậy?
Dám tạo scandal cùng hắn, còn dám giả mạo bạn gái của hắn, dám bịa đặt hắn yêu một nữ nhân xấu xí đến chết đi sống lại?
Đây quả thực là vũ nhục lớn nhất đối với một nhan khống (người ưa thích cái đẹp) như hắn!
Hắn không chỉ muốn cô lăn ra khỏi đoàn làm phim, còn muốn cô lăn ra khỏi ngành giải trí!
“Ồn ào quá! Đều câm miệng cho lão tử!”
Vệ Từ Phong một cước đá vào bàn trà, càng nổi giận hơn...
Nhưng mà, chỉ trong nháy mắt, ánh mắt của hắn đột nhiên vượt qua đám người cãi lộn, trong lúc vô tình rơi vào phía trước cách đó không xa...
Chỉ thấy cửa phòng hóa trang đối diện đột nhiên mở ra, lập tức, một cô gái đi ra từ bên trong.
Nữ hài ăn mặc một bộ váy lễ hội màu đen kinh điển, chất liệu ở thân váy toàn bộ dùng lông quạ màu đen khảm nạm tô điểm, váy là lông chim đen chập chờn tinh tế tỉ mỉ chuyển động, cái cổ thon dài trắng nõn bên trên mang theo choker viền ren, tóc dài tới bên hông bị thợ trang điểm hơi cuộn thành dáng vẻ lười biếng như rong biển.
Lông mày màu xanh trên trán nữ hài như là băng sương xa cách lãnh đạm, hai tròng mắt màu đen giống như phản chiếu bầu trời đêm đầy sao, đôi môi mềm mại phảng phất như cây thuốc phiện đang nở rộ, trong lúc đi lại phảng phất giống như lòng bàn chân có muôn vàn hoa Bỉ Ngạn nở rộ náo nhiệt...
Cả người quả thực đẹp đến làm người sợ hãi...
Trái tim Vệ Từ Phong giống như bị một mũi tên nhọn vèo xuyên thấu, trong đầu tràn đầy chỉ có bốn chữ...
Chớp mắt vạn năm...
Sau lưng nữ hài, thợ trang điểm Kevin đang khí thế hung hăng cầm bàn chải theo đuổi gầm thét đằng sau cô, “Lâm Yên, cô đứng lại cho lão nương! Vẫn chưa xong đâu! Còn có phấn hóa trang! Phấn hoá trang còn chưa đánh!”
Lâm Yên...?!
Cô chính là... Lâm Yên?
Đám người Phùng An Hoa cùng Hạ San San đang bị làm cho tối mày tối mặt, hoàn toàn không có lưu ý đến Lâm Yên phía sau.
Cuối cùng, Phùng An Hoa rốt cục vẫn là quyết định trực tiếp để Lâm Yên rời khỏi đoàn làm phim được rồi, nếu không Tiểu Bá Vương Vệ Từ Phong này khẳng định là muốn huyên náo long trời lở đất.
Phùng An Hoa đi đến trước mặt Vệ Từ Phong, trực tiếp mở miệng nói, “Ai, bởi vì Tưởng tiểu thư và Hạ tiểu thư cùng tất cả đều nháo rời khỏi đoàn làm phim, tôi bên này thật sự là khó xử, vừa rồi tôi cũng cẩn thận nghĩ qua, thực ra lời nói của hai vị cũng không phải không có lý, nếu ý của mọi người đều kiên quyết như vậy... Như vậy thì...”
Bởi vì Phùng An Hoa đột nhiên đi tới, lập tức che lại ánh mắt của Vệ Từ Phong.
Vệ Từ Phong trực tiếp đưa tay đẩy Phùng An Hoa ra, bật thốt lên: “Vậy liền để cho hai người bọn họ rời khỏi đoàn làm phim là được rồi!”
Phùng An Hoa: “Được!”
Nói xong, đột nhiên phát hiện không đúng...
“Ây... A... A?”
Để cho hai người bọn họ rời khỏi? Để cho Tưởng Tư Phi cùng Hạ San San rời khỏi?
Không phải là để cho Lâm Yên rời khỏi sao?
P/s: Có ai còn nhớ không ta???
“Coi trọng cô? Trừ phi lão tử mắt mù.”
Vâng, chúng ta cùng gửi lời chào đến Vệ mắt mù nào. ????????????