Có Em, Quãng Đời Còn Lại Vừa Ngọt Ngào Vừa Ấm Áp

Chương 30: Chương 30: Dù sao cô không có đầu óc




Giờ phút này, tâm tình Khương Nhất Minh thoáng có chút phức tạp.

Vốn cho là, Tần San San kia có quan hệ với Bùi Duật Thành, làm việc nửa ngày, đều là sai lầm.

Cũng may chỉ là hiểu lầm, nếu không, cô gái Lâm Yên này, hắn thật đúng là không có cách nào tiếp tục dùng.

Lâm Yên quả thực là ứng cử viên nữ bốn hoàn mỹ nhất trong lòng của hắn, ngộ nhỡ bỏ lỡ, thật đúng là sẽ trở thành tiếc nuối lớn.

...

“Các ông đến cùng đang làm cái gì!”

Thanh âm bén nhọn của Vương Xảo Tuệ truyền ra: “Nó bằng cái gì có thể được tuyển chọn, đầu óc các ông có phải bị úng nước hay không?!”

Một bên, lông mày Tần San San nhăn lại, cô ta cũng không biết xảy ra chuyện gì, như nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Chu tổng kia hẳn là người do chị Thư Nhã tìm đến, nhưng ở trong lúc mấu chốt này, Chu tổng giống như xảy ra một chút ngoài ý muốn.

Phùng An Hoa chỉ Vương Xảo Tuệ, lạnh giọng quát: “Hai vị chắc hẳn cũng ồn ào đủ rồi, kết quả thử vai đã có, mời các ngươi ra ngoài!”

Nghe thấy, Vương Xảo Tuệ hơi sững sờ, nhà sản xuất này trước đó còn một mực cung kính với bọn họ, làm sao bỗng nhiên dám nói chuyện với họ như vậy?

“Ông có biết ông đang nói chuyện với ai hay không, ngươi có tin tôi lập tức gọi điện cho Thư Nhã không?!” Vương Xảo Tuệ lạnh giọng quát.

“Thư Nhã?”

Khương Nhất Minh cùng Phùng An Hoa sững sờ, liếc nhau một cái.

Lâm Thư Nhã của Giải trí Khải Thắng?

Tốn công nửa ngày, hậu trường của mẹ con này thế nhưng lại là Lâm Thư Nhã.

Khó trách Chu tổng lại tới, theo bọn hắn biết, quan hệ của Lâm Thư Nhã cùng Chu tổng không tệ, lén lút qua lại không ít.

Thật đúng là làm ra hiểu lầm lớn.

Cuối cùng, Phùng An Hoa trực tiếp kêu công nhân viên đưa hai mẹ con kia ra ngoài.

“Lâm tiểu thư, rất xin lỗi bởi vì một chút sai lầm của chút tôi, lại tạo thành một chút phiền phức không cần thiết cho cô, nếu như cô còn có vấn đề gì, cứ việc nói.”

Lâm Yên: “Tôi cần trả trước cát xê.”

Phùng An Hoa sảng khoái nói, “Cái này không có vấn đề, lát nữa tôi liền cho người đi an bài.”

Nữ hài hơi gật đầu, lập tức quay người rời đi.

...

Sau khi rời khỏi đại sảnh thử vai, nữ hài chậm rãi đi tới hành lang không người.

Không có người phát hiện, giờ khắc này, ánh mắt lăng lệ của nữ hài bỗng nhiên dần dần tan rã, lập tức chuyển thành khiếp sợ cùng không thể tin, bất quá, ánh mắt như vậy chẳng qua là trong chớp mắt mà thôi, rất nhanh lại khôi phục lạnh lùng, giống như hai người ở cùng trong một thân thể.

Cái này... Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!

Lần này, Lâm Yên không có mất trí nhớ!

Cô rõ ràng thấy được hết thảy những gì vừa phát sinh, nhưng tất cả những thứ này đều không phải là cô tự mình làm.

Ý thức của cô là tỉnh táo, thế nhưng thân thể lại không chịu khống chế.

Loại cảm giác này, giống như là thân thể của cô bị người khác điều khiển!

Bao quát hiện tại, cô vẫn như cũ không khống chế được thân thể của chính mình.

Chết tiệt! Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Giờ phút này, Lâm Yên toát ra một ý nghĩ kinh dị, cô chẳng lẽ thật sự là bị quỷ bám rồi?

Hay là do lần bị thương trước đó của cô gây ra, không chỉ ngã gãy chân, còn ngã hỏng đầu óc?

“Không cần lo lắng một cách vô vị.”

Lâm Yên: “...!!!”

Cô nghe được chính thân thể mình nói chuyện.

Nơi này không có bất kỳ ai, chẳng lẽ con quỷ kia đang nói chuyện với cô?

Quỷ thế mà còn biết an ủi cô?

Tiếp theo, Lâm Yên nghe được thân thể của mình hững hờ mở miệng nói: “Có lẽ, cô không có thứ này.”

Móa! Thế mà trào phúng cô không có đầu óc?

Lâm Yên hiện tại nếu như có thể khống chế chính thân thể mình, sắc mặt nhất định đen như đáy nồi.

“Ngươi... Ngươi đến cùng là cái quỷ gì? Vì sao có thể khống chế thân thể của ta? Uống nước vẫn không quên người đào giếng đâu! Ngươi dùng thân thể của ta, thế mà còn mắng ta không có đầu óc!?” (*)

(*) Do Lâm Yên chưa biết “thứ trong cơ thể mình” là nam hay nữ nên về vấn đề xưng hô vẫn sẽ để nguyên “ngươi - ta” để tránh sai sót. Nếu sau này có thay đổi gì thì sẽ sửa lại xưng hô sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.