Cho nên, hiện nay, Mạc Thư Quân đến cùng có phải tay đua xe của đội xe cao cấp hay không, lại có phải đã từng đảm nhiệm chức vị đội trưởng hay không, đã không còn trọng yếu.
Trọng yếu là, Mạc Thư Quân đích thật là một cao thủ trình độ điều khiển xe đua cực cao, tuyệt đối không phải trình độ loại đội ngũ sơ cấp như đội xe Hạ gia có thể so sánh.
“Được... Rất tốt...”
Giờ phút này, trong mắt lão gia tử Hạ Định Khôn hiện ra một tia kích động khó có thể dùng lời diễn tả được, nếu như, có cao thủ như vậy gia nhập liên minh đội xe Hạ gia...
Vậy đội xe Hạ gia, sẽ nghênh đón hi vọng vô hạn, thậm chí, có thể bỏ đi danh hiệu đội đua xe sơ cấp!
“Đúng rồi.” Bỗng nhiên, ánh mắt của lão gia tử, rơi vào trên người Vân Hiên đứng bên cạnh Lâm Yên.
Đối với nam hài này, Hạ Định Khôn cuối cùng cũng hứng thú.
Xem tuổi tác của Vân Hiên, không phải rất lớn, hẳn là mới tốt nghiệp không bao lâu.
“Chào ông chủ...”
Vân Hiên nhìn về phía Hạ Định Khôn, hơi có chút ngại ngùng nhẹ giọng mở miệng nói.
Trước đó nghe Lâm Yên giới thiệu qua, vị lão giả trước mắt này chính là ông chủ đội xe Hạ gia.
“Chào cậu, cậu tên Vân Hiên đúng không.” Hạ Định Khôn mỉm cười.
“Đúng thế.” Vân Hiên gật gật đầu.
Lúc này, Lâm Yên bên cạnh nói chuyện của Vân Hiên với Hạ Định Khôn một lần.
Đối với cái này, Hạ Định Khôn cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, thực ra, rất nhiều kẻ yêu thích xe đua sau khi tốt nghiệp, xác định dùng xe đua làm nghề nghiệp, điều đầu tiên nghĩ đến, cơ hồ tất cả đều là những đội ngũ đua xe có danh tiếng kia, sẽ ít người muốn gia nhập đội xe nhỏ.
Thế nhưng, đối với trình độ điều khiển của Vân Hiên đến cùng như thế nào, Hạ Định Khôn cũng không rõ ràng.
Tuy nói Vân Hiên khi còn là học sinh, từng lấy được một chút thành tích đua xe ưu tú, nhưng cũng không có nghĩa là có thể trở thành tay đua xe.
Còn không đợi Hạ Định Khôn tiếp tục mở miệng, lại nghe thấy một thanh âm nổ vang truyền ra.
Đám người Hạ Định Khôn nhìn lại, chỉ thấy xe đua Mạc Thư Quân lái, đã lần nữa tới điểm xuất phát, chạy xong vòng thứ hai, mà mọi người đội xe Hạ gia, bao gồm cả Hạ Minh Khải, cũng đã sớm bị bỏ lại xa xa đằng sau.
Giờ phút này, Mạc Thư Quân mở cửa xe, chậm rãi đi ra, động thủ lấy mũ bảo hiểm xuống, nhìn về phía Hạ Định Khôn nói, “Lão gia tử, những đội viên này của đội xe Hạ gia chúng ta, hắn nên đổi sớm đi, tất cả đều là đầu đường xó chợ, không có một người có thể sử dụng.”
Nếu là vừa rồi Mạc Thư Quân nói lời này khẳng định sẽ bị đủ loại trào phúng, thế nhưng, giờ phút này, ở đây lại không ai mở miệng phản bác.
Với tay đua xe mà nói, tốc độ chính là hết thảy, trong giới đua xe, quyền nói chuyện vĩnh viễn trong tay cường giả.
Dùng trình độ của Mạc Thư Quân, gia nhập đội xe bọn họ, quả thực là nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Bọn hắn dù như thế nào cũng không nghĩ tới người này thật sự chính là đội trưởng đội xe KNT!
Nói đúng ra, là bọn họ không nghĩ tới Lâm Yên có thể có bản lĩnh kéo đội trưởng đội xe KNT tới...
Sau hơn nửa ngày mới chạy về đích, Hạ đám người Minh Khải đều đầy bụi đất, giống như gà trống thua trận, giờ phút này cũng không nói nên lời châm chọc.
Lâm Yên cười híp mắt liếc mắt qua mấy người, “Như thế nào, hiện tại chúng ta có thể nói một chút chuyện gây dựng lại đội xe chưa?”
Hạ Minh Khải cùng Hạ Hùng đứng ở đó, mặt đen lên, không nói một lời, những người khác cũng đều yên lặng.
Lão gia tử mở miệng nói: “Tiểu Yên, bây giờ sắc trời không còn sớm, ngày mai chúng ta ước hẹn thời gian với vị đội trưởng Mạc này, còn có bạn nhỏ Vân Hiên, nói chuyện kỹ càng đi!”
Hiện tại đã chứng minh thực lực của Mạc Thư Quân, nói rõ Lâm Yên là thật sự tìm được đội viên đáng tin cậy, như vậy chuyện khảo thí Vân Hiên liền không cần vội.
Lâm Yên nhìn thoáng qua hai người Mạc Thư Quân và Vân Hiên.
Mạc Thư Quân nhún nhún vai: “Có thể, tôi cũng không có vấn đề gì, thần tượng của tôi định đoạt!”
Vân Hiên mặc dù có chút thất vọng hôm nay không có cách nào chạy, thế nhưng cũng nhu thuận gật đầu, “Tôi cũng đều có thể...”
Cậu không nghĩ tới Lâm Yên sẽ kéo đến tiền đội trưởng của đội xe KNT, khó trách cô tự tin cùng cậu cam đoan như vậy, nói trong chỗ này nhất định có thể học được thêm...
Lâm Yên: “Được, quyết định như vậy đi! Ông ngoại, chúng ta hôm nào nói chuyện!”
...