Cho nên, hai người cứ duy trì phương thức ở chung quỷ dị như vậy, thật giống như, trạng thái mất khống chế của Bùi Duật Thành trước đây không lâu chẳng qua là cô đang nằm mơ.
Trước đó cô còn lo lắng Bùi Duật Thành sau khi vạch mặt, sẽ quá mức can thiệp khống chế quản lý cô, nhưng bây giờ xem ra, tất cả đều là lo lắng vô ích...
Lâm Yên đang nói với Đa Đa, lúc này, cách đó không xa truyền đến một tiếng “Két”, Bùi Nam Nhứ cùng Tưởng Tư Phi đã quay xong.
Đạo diễn Khương Nhất Minh trò chuyện cùng Bùi Nam Nhứ và Tưởng Tư Phi trong chốc lát, sau đó, đi tới phía Lâm Yên.
“Lâm Yên, chuẩn bị thế nào rồi!” Khương Nhất Minh lo lắng mở miệng hỏi.
Lâm Yên vội vàng đứng dậy, quay đầu trở lại nói, “Khục, vẫn ổn đi...”
Thực ra trong lòng rất không yên, dù sao vẽ hổ khó vẽ xương, phần diễn trước đó, nàng còn có thể dựa vào lấy hung bù (?) ứng phó, nhưng cảnh hôm nay cần quay cùng Bùi Nam Nhứ, đấu khí tràng với nhau, sợ là quá sức...
Chỉ là, Khương Nhất Minh tựa hồ lại vô cùng tin tưởng cô, ý cười đầy mặt mở miệng nói, “ Lâm Yên, cô không cần khẩn trương, chỉ cần phát huy như bình thường là có thể, ngày đó cô thử vai vô cùng hoàn mỹ, tin tưởng tôi, cô chính là ứng cử viên Lâm Phiên Nhược thích hợp nhất, cứ dựa theo biểu hiện ngày đó của cô là đủ rồi! Sợ là ngay cả Nam Nhứ cũng không ép nổi khí tràng của cô!”
“Ây...” Lâm Yên nghe đạo diễn Khương nói đến thử vai ngày đó, lập tức càng thêm chột dạ.
Thử vai ngày đó căn bản cũng không phải là cô diễn dưới trạng thái tỉnh táo...
Đúng lúc này, Bùi Nam Nhứ cũng đi tới, hơi mở miệng cười nói, “Ghi hình thử vai ngày đó của Lâm tiểu thư tôi cũng đã xem qua, xác thực diễn rất khá, rất chờ mong diễn chung cùng Lâm tiểu thư.”
Lâm Yên nghe Bùi Nam Nhứ nói, quả thực thụ sủng nhược kinh, “Khục, Bùi Ảnh Đế ngài quá khen rồi, lúc ấy tôi cũng là phát huy vượt xa bình thường...”
“Ha ha, Lâm Yên, chớ khiêm nhường, biểu hiện lúc đó của cô không thể nào là tùy tiện phát huy vượt xa bình thường liền có thể làm được, mà là kỹ thuật diễn xuất cực kỳ cường đại mới có thể khống chế! Được rồi, không có vấn đề gì, chúng ta hiện tại liền bắt đầu?” Khương Nhất Minh không kịp chờ đợi nói.
Lâm Yên: “...”
Không có biện pháp, tạm thời thử một lần đi...
Gần đây tốt xấu gì cô cũng học bù lại kỹ thuật diễn xuất lâu như vậy, có lẽ thật sự có thể kích phát tiềm lực thì sao?
Rất nhanh, Khương Nhất Minh thông báo cho hết thảy công nhân viên chuẩn bị, quay chụp chính thức bắt đầu.
Cảnh hôm nay, chính là cảnh khi Lâm Yên thử vai, nam chính Trần Kính đã bị ngăn trở không gượng dậy nổi, Lâm Phiên Nhược làm đối thủ một mất một còn của Trần Kính, tới bệnh viện tìm hắn đàm phán, muốn cùng hắn hợp tác.
Khác biệt duy nhất chính là, trước đó thử vai là người giả, biến thành người thật Bùi Nam Nhứ này.
Khung cảnh quay là trong phòng bệnh của bệnh viện, nam chính nằm trên giường bệnh.
“3, 2, 1! Action! Bắt đầu!” Sau khi Khương Nhất Minh hô bắt đầu, ánh đèn quay phim vào chỗ.
Bùi Nam Nhứ đóng vai nam chính Trần Kính nằm ở trên giường bệnh, thợ trang điểm hóa trang sắc mặt của Bùi Nam Nhứ có chút tái nhợt suy yếu, trên cằm mơ hồ còn có chút râu ria, lôi thôi lếch thếch khác hoàn toàn so với nghiêm cẩn lúc bình thường.
Chỉ là, cho dù như thế, Bùi Nam Nhứ trong màn ảnh vẫn là cực có mị lực như cũ, đồng thời nhiều hơn mấy phần mỹ cảm chán chường.
Trần Kính cả đời này chưa từng thất bại, đây là lần thất bại đầu tiên của hắn trong đời.
Hắn nằm ở bệnh viện, ngăn cách hết thảy liên hệ với ngoại giới, ròng rã nửa tháng, ngoại trừ bạn gái, không muốn gặp bất kỳ người nào.
Chính hôm đó, một vị khách không mời mà đến bệnh viện, Lâm Phiên Nhược.
Lâm Yên mặc trên người một thân âu phục màu đen, trên mặt mang theo kính râm rộng lớn, đẩy cửa phòng bệnh.