Có Em, Quãng Đời Còn Lại Vừa Ngọt Ngào Vừa Ấm Áp

Chương 330: Chương 330: Không phải ai cũng tạo




Khi hẹn hò, mặc dù tính tình Lâm Yên tùy tiện, nhưng ở trước mặt gã một mực là quan tâm lại nhiệt tình, sau khi vì Thư Nhã chia tay với cô, thì cô là u ám điên cuồng.

Nhưng gã chưa từng thấy vẻ mặt Lâm Yên như thế.

Hờ hững mà khinh miệt...

Tựa hồ hết thảy đều không ở trong mắt của cô...

Hạ San San bĩu môi, mặt mũi tràn đầy trào phúng nói, “Chị họ, sao chị còn đối tốt với cô ta như vậy chứ! Trước đó không lâu cô ta còn không biết xấu hổ mua chuộc toà soạn, lăng xê scandal cùng anh rể họ!”

Nghe nói như thế, trên bàn cơm lập tức một hồi khe khẽ bàn luận, tất cả mọi người đều biểu lộ xem kịch vui.

Lâm Yên nghe vậy, tròng mắt cười khẽ, buồn bực ngán ngẩm chuyển động ly rượu đỏ trong tay, nhấp một miếng, mở miệng yếu ớt nói, “A, Hạ tiểu thư, đoàn làm phim chúng ta nhiều boss như vậy, Bùi Ảnh Đế này đủ để treo 100 cái anh rể họ của cô lên đánh, là đỉnh cấp tọa trấn bên trong ngành giải trí, nếu tôi muốn lăng xê kéo độ hot, Bùi Ảnh Đế để đó không cọ, nhất định phải cọ một khách mời?”

Bùi Nam Nhứ: “Khục...”

Lâm Yên tiếp tục nói: “Coi như là tôi lăng xê cùng Thẩm Triều Mộ, bằng vào số lượng scandal của riêng hai chúng tôi, cũng xem như cường cường liên hợp!”

Thẩm Triều Mộ: “...”

Cường cường liên hợp...

Hình dung này... Có thể...

Lâm Yên uống một hơi cạn sạch rượu đỏ trong ly, cười tủm tỉm nói: “Cho nên, thật sự là xin lỗi, Lâm Yên tôi coi như muốn lăng xê, không phải ai cũng tạo.”

Thái độ Lâm Yên không cho là nhục, mà cho là vinh quang, ngược lại là trực tiếp làm Hạ San San nghẹn đến không thể phản bác nổi.

“Cô...” Hạ San San giận đến trực tiếp vỗ bàn, “Cô là cái thá gì, thế mà còn dám dõng dạc nói không nhìn trúng ann Dật Hiên, không phải chính cô biết rõ anh Dật Hiên gia thế tốt, mới sống chết trông ngóng anh ấy không thả sao?”

Lâm Yên lập tức nhíu mày, “Ai? Gia thế tốt ở đế đô này, chẳng lẽ chỉ có một cái Hàn gia sao? Cô đem Vệ thiếu của chúng ta để ở đâu rồi?”

Hàn gia mặc dù rễ sâu lá nhiều ở đế đô, là một trong các hào môn thế gia lớn nhất ở đế đô, nhưng Vệ gia cũng tương xứng, thậm chí tốc độ phát triển hai năm này không thua gì Hàn gia.

Vệ Từ Phong: “...”

Lâm Yên lại nói: “Coi như là so độ tươi non, Hàn tiên sinh so ra cũng kém Đường Gia Nghiệp!”

Đường Gia Nghiệp: “...”

Lâm Yên tùy tiện nói mấy câu, tất cả mấy người Bùi Nam Nhứ, Thẩm Triều Mộ, Vệ Từ Phong, Đường Gia Nghiệp trên bàn đều nằm cũng trúng đạn.

Hạ San San giận đến dậm chân, “Cô... Cô không biết xấu hổ! Lúc trước cũng không biết là ai có ý tốt nhất định phải nói anh Dật Hiên là bạn trai mình!”

Lâm Yên thở dài: Ai! Người đều có lúc mắt mù?”

Hạ San San: “...”

Mọi người nhìn màn than thở: “...”

Bùi Nam Nhứ cúi đầu nhấp một ngụm trà, ở bên cạnh ho nhẹ một tiếng, triệt để bỏ đi suy nghĩ mở miệng nói chuyện.

Hắn ta tựa hồ đã đánh giá thấp sức chiến đấu của chị dâu...

Vừa há miệng, cũng đủ để giết người không thấy máu.

Giờ phút này, sắc mặt Hàn Dật Hiên đã âm trầm xuống, ánh mắt hơi thầm nhìn lại phía Lâm Yên.

Bộ dáng này của Lâm Yên dường như là hơi say rượu, để tránh sau đó thu lại không được, Phùng An Hoa mau chạy ra đây pha trò, hiểm hiểm xóa đề tài đi.

Đêm khuya, một bữa cơm cuối cùng cũng kết thúc.

“Lâm Yên này, thật sự là quá ghê tởm! Chưa gặp qua người không biết xấu hổ như vậy!” Hạ San San tức giận căm phẫn.

Tưởng Tư Phi cười lạnh nói, “Miệng lưỡi bén nhọn, miệng lưỡi dẻo quẹo, loại người này, cũng chỉ chiếm một chút tiện nghi ngoài miệng thôi!”

“Lâm Yên gần đây ở trong đoàn làm phim thế nào?” Lâm Thư Nhã một bên vuốt móng tay tinh tế, một bên hững hờ mở miệng hỏi một câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.