Có Em, Quãng Đời Còn Lại Vừa Ngọt Ngào Vừa Ấm Áp

Chương 40: Chương 40: Kỹ thuật nghiền ép




“Huynh đệ, tôi đi trước rồi...!”

“Ông” một tiếng, chiếc GTR màu bạc kia của Tống Diệu Nam đã lao ra đường băng trước tiên.

Mà Lâm Yên, còn đang tìm tòi vị trí của chân ga chân phanh.

Bùi Vũ Đường ngồi trên xe, đã sụp đổ: “Chị hai! Cô vẫn là xuống xe đi! Đừng đùa! Tôi trực tiếp gọi Tống Diệu Nam hai tiếng ba ba còn không được sao?”

Lâm Yên: “Gấp cái gì, đã nói chấp hắn một vòng, hơn nữa, cậu như vậy không tốt đâu, cậu gọi người khác là ba ba, đại ca cùng nhị ca cậu đã đồng ý sao?”

Bùi Vũ Đường: “...”

Giờ này khắc này, Bùi Vũ Đường đã mặt xám như tro ngồi phịch ở ghế lái phụ.

Thả tôi xuống xe!!!

Một lát sau, Tống Diệu Nam đã lái xong một vòng, theo tiếng gào thét vang lên bên cạnh hắn chạy qua.

Khoảng cách suốt một vòng, coi như là chính hắn vào sân, cũng tuyệt đối đuổi không kịp...

Bùi Vũ Đường thế nào cũng không nghĩ tới, vốn cho là mình đã đủ thảm rồi, phải quỳ xuống gọi người ta là ba ba, hiện tại tốt, thế mà còn muốn gọi hai tiếng!

Sau khi Tống Diệu Nam dẫn trước một vòng, xe Lâm Yên, cuối cùng động.

Ông ——

Xe khởi động trong nháy mắt, mang tới cảm giác phóng nhanh tới cực hạn, khiến cả người Tống Diệu Nam đều sửng sốt một chút.

Sau đó, hắn liền thấy, thỏ con bánh bao mềm ở một bên trên ghế lái, trên mặt mang theo biểu hiện còn buồn ngủ, một tay nghiêng chống trán, một cái tay khác vịn tay lái, dùng tốc độ tựa như nước chảy mây trôi chạy đường thẳng, bẻ cua điêu luyện, cấp tốc tới gần trước mặt Tống Diệu Nam...

Thật giống như, cả người của cô hòa thành một thể với chiếc xe này.

Bùi Nam Nhứ: “...”

Trước đó Tống Diệu Nam còn đang đắc ý, đột nhiên phát hiện sau lưng truyền đến một hồi tiếng động cơ.

Tình huống như thế nào?

Nữ nhân kia thế mà đuổi kịp tới?

Chủ quan! Không nghĩ tới thế mà còn có chút tài năng!

A, bất quá, hắn luôn luôn am hiểu nhất là chặn đường, tuyệt đối không ai có thể ở phía sau hắn vượt qua được.

Vừa rồi Bùi Vũ Đường cũng bị hắn cả đường đè ép không chạy qua nổi!

Tống Diệu Nam: “Bảo bối, hãy chờ xem, chờ một lúc anh không chỉ chặn đường của bọn hắn, còn phải đá bọn hắn ra khỏi đường đua!”

Mỹ nữ trên ghế lái phụ cười duyên mở miệng nói, “Nam ca anh tuyệt vời nhất! Cho bọn hắn mở rộng tầm mắt đi!”

Tống Diệu Nam: “Bảo bối, ngồi vững vàng, nhìn anh đùa chơi chết...”

Tống Diệu Nam nói còn chưa dứt lời, đằng sau chiếc Ferrari màu đỏ như lửa bùng cháy kia, dùng một góc độ xảo trá, khi vừa đến đường rẽ, dễ dàng vượt qua Tống Diệu Nam.

Sau đó, một ngựa tuyệt trần (thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa một ngựa đi đầu không ai sánh nổi) bỏ xa khoảng cách với Tống Diệu Nam.

Mỹ nữ bên trên ghế lái phụ: “...”

Tống Diệu Nam: “...”

Rõ ràng còn là chiếc Ferrari màu đỏ vừa mới thua bởi hắn kia, giờ phút này lại như là thú dữ sổng chuồng.

Chiếc GTR màu bạc của hắn ở trước mặt nó, lại nhỏ bé như là một chiếc xe đồ chơi...

Một luồng cảm giác áp bách to lớn che ngợp bầu trời kéo tới, đây là cảm giác hắn chưa từng cảm nhận qua từ khi đua xe đến nay, khiến tâm thần hắn kịch chấn.

Biểu lộ phách lối của Tống Diệu Nam cứng ở trên mặt, vội vàng cố gắng vượt qua: “Móa! Chủ quan! Đừng nóng vội! Lão tử lập tức vượt cô ta!”

Nhưng mà...

Chiếc Ferrari kia của đối phương trong tay cô gái đó, phảng phất như là có sinh mệnh, dễ dàng ngăn chặn hết thảy con đường của hắn, thậm chí phảng phất có thể đoán chuẩn phương hướng kế tiếp của hắn, như thiên la địa võng ngăn chặn hết thảy khả năng vượt qua con đường này của hắn.

Từ đầu tới cuối, hắn không có chút cơ hội vượt qua nào, thậm chí nhiều lần kém chút bị đẩy ra khỏi đường đua.

Mãi đến khi cái bóng màu đỏ tươi kia xông qua vạch đích, Tống Diệu Nam vẫn như cũ sững sờ ở trên ghế lái, thật lâu chưa tỉnh hồn lại...

Kết... Kết thúc...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.