Có Em, Quãng Đời Còn Lại Vừa Ngọt Ngào Vừa Ấm Áp

Chương 137: Chương 137: Lại không thiếu một người như hắn




Tạo hình của Lâm Yên vừa làm được một nửa, bên ngoài phòng hóa trang đột nhiên truyền đến một hồi ồn ào tiếng vang.

Mặt mũi Đa Đa tràn đầy lo âu, cái đầu hướng ra ngoài dò xét nhìn thoáng qua, “Giống như là Vệ Từ Phong tới, em ra ngoài xem một chút...”

“OK!”

Lâm Yên tùy ý khoát khoát tay, sau đó, lần thứ N thỉnh cầu Kevin, “Tôi thật sự không thể chơi mấy game sao?”

Kevin mặt đen lên: “Không thể, duy trì tư thế ngồi đàng hoàng này cho tôi, cô cúi đầu tôi trang điểm thế nào?”

Lâm Yên đau lòng không thôi nói thầm: “Thời gian là vàng bạc...”

Để cho cô ngồi yên không làm bất cứ chuyện gì, quả thực chính là dày vò!

Kevin nhìn cô một cái, “Vệ Từ Phong tới, cô không có chút quan tâm nào sao?”

Lâm Yên: “Tôi quan tâm cái gì?”

Kevin: “Hắn tốt xấu gì cũng là bạn trai scandal của cô đó!”

Lâm Yên: “Bạn trai scandal của tôi nhiều như vậy, lại không thiếu một người như hắn!”

Kevin: “...”

...

Quả nhiên bên ngoài, trong phòng chụp ảnh, là Vệ Từ Phong đến.

Người tới ăn mặc áo jacket màu đen, một thân trang phục kiểu Punk kim loại nặng, kèm theo tóc hơi cuộn nhuộm thành màu nâu đỏ chói mắt, bên trên một lỗ tai mang theo bông tai hồng bảo thạch, lông mày lăng lệ, mũi cao thẳng lập thể, bên trong con mắt màu vàng nhạt tràn đầy kiệt ngạo không bị trói buộc.

Không giống với cái tên “Gió nhẹ chầm chậm”* nhu hòa hòa hoãn của hắn, cả người Vệ Từ Phong vừa xuất hiện, liền cho người ta cảm giác công kích cực kỳ mãnh liệt, giống như một trận gió bão cuồng bạo.

* Gió nhẹ chầm chậm: Từ là chậm rãi, chầm chậm, Phong là cơn gió, Từ Phong = gió nhẹ chầm chậm.

Công nhân viên của đoàn làm phim, quần chúng diễn viên cùng một chút nhóm diễn viên mới tất cả đều kích động hô to như muốn xé rách cuống họng.

Ngay cả Đa Đa đang trốn ở đằng sau quan sát tình huống cũng suýt chút lên tiếng kinh hô.

Không hổ là có xưng bão nhiệt đới của giới ca hát: Tiểu Thiên Vương Vệ Từ Phong, nhìn người thật ở khoảng cách gần thế mà còn soái hơn ảnh chụp trên TV, gương mặt kia cũng quá soái đi.

“A a a! Trời ạ! Vệ thiên vương cũng quá soái đi!”

“Diễn Tiểu Lang Cẩu không phải quá phù hợp à! Fan truyện chữ nên thỏa mãn!”

...

Nhà sản xuất Phùng An Hoa, đạo diễn Khương Minh cùng với phó đạo diễn Ngô Văn Hải cùng nhau tự mình chạy tới.

Tuấn dật trên trán Vệ Từ Phong tràn đầy u ám, không kiên nhẫn đoạt cà phê trợ lý đưa tới, đặt mông ở ngồi xuống trên ghế sa lon.

Trên mặt Phùng An Hoa chất đống nụ cười, nhiệt tình nghênh đón, “Ai nha, Vệ thiếu gia, cuối cùng tôi cũng trông thấy cậu, nhanh đi trang điểm thay quần áo đi, tôi đã chuẩn bị phòng trang điểm riêng cho cậu, còn có thợ trang điểm cao cấp!”

“Đúng vậy đúng vậy, khẳng định để cho cậu hài lòng!” Phó đạo diễn Ngô Văn Hải cũng liền vội vàng phụ họa nói.

Hôm qua Vệ Từ Phong bão nổi, chuyện hắn tự mình online đăng microblogging bọn họ tự nhiên cũng đã biết, sợ hôm nay vị tổ tông này sẽ nháo ra chuyện gì.

Vệ Từ Phong đem hai chân gác lên nhau, đặt lên trên bàn trà, nhếch khóe miệng, cười lạnh một tiếng, “Chớ dùng chiêu này với tôi!”

Lời này vừa nói ra, mấy người Phùng An Hoa biết là tiêu rồi.

Quả nhiên, ngay sau đó liền nghe thấy Vệ Từ Phong sắc mặt đầy sương đen mở miệng nói, “Lúc trước tôi là xem ở mặt mũi của tiểu sư muội Thư Nhã, mới đáp ứng diễn vai này, hiện tại mấy người mẹ nó ly miêu tráo Thái tử*, thay đổi cái đồ chơi như thế tới, còn muốn ép tôi diễn tình lữ với cô ta, gan rất lớn?”

*Ly miêu tráo Thái tử: một vụ án trong Bao thanh thiên, ý nói tráo Hạ San San thành Lâm Yên.

Nguyên lai Vệ Từ Phong cho rằng nữ bốn là Hạ San San*, cho nên mới đáp ứng diễn nam bốn này.

*Trước đây có lẽ má Quẫn nhầm lẫn nên để Tần San San nhưng đúng ra là con cậu út Hạ gia thì phải mang họ Hạ nên má Quẫn sửa lại rồi nhé.

Phùng An Hoa lau mồ hôi trên trán, bất đắc dĩ nói rõ lí do, “ Vệ thiếu gia của tôi, hiểu lầm, trong chuyện này thật sự là có chút hiểu lầm... Sau này có một chút ngoài ý muốn, chúng tôi cũng là bất đắc dĩ...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.