Lâm Yên hơi kinh ngạc, "Đáng sợ như vậy sao?"
"Dĩ nhiên là đáng sợ! Loại tháng ngày như vậy em đã sống vài chục năm, thật vất vả có được tự do, em cũng không muốn tiếp tục trở về cái lồng giam kia! Kêu em trở về không bằng để cho em đi chết!" Trong giọng nói của Bùi Vũ Đường tràn đầy hoảng sợ, xem ra bóng ma tâm lý rất nghiêm trọng.
Bùi Vũ Đường vừa nói vừa khóc, "Đại tẩu, hiện tại em cũng đã hối hận đến xanh ruột, cũng đã nhịn lâu như vậy, làm sao lại nhất thời chủ quan chứ? Cũng trách em, thấy tâm tình của đại ca gần đây tốt, em liền buông lỏng cảnh giác, có chút quá phiêu, kết quả là gây họa..."
Lâm Yên gãi gãi đầu, suy nghĩ một chút, sau đó khuyên nói, "Ách, Tam thiếu, kỳ thật tôi cảm thấy cậu hoàn toàn có thể nói chuyện thật tốt với đại ca cậu một chút, Bùi tiên sinh là cũng là người dễ nói chuyện a!"
Ngữ khí của Bùi Vũ Đường tràn đầy không thể tưởng tượng nổi, "Chị dâu, chị đang nói đùa gì vậy? Đại ca của em dễ nói chuyện? Chị đến cùng là có hiểu lầm gì với đại ca của em rồi?
Chỉ cần là chuyện đại ca của em đã quyết định, thì tuyệt đối sẽ không thay đổi, ai tới nói cũng không được! Một khi em trở về, liền nhất định phải đi theo con đường mà anh ấy đã sắp đặt, một bước cũng không được sai, anh ấy tuyệt đối sẽ không cho em cơ hội thứ hai!"
"Như vậy sao?" Lâm Yên nghe Bùi Vũ Đường hình dung, trong lòng không khỏi có chút kỳ quái.
Mặc dù cô chưa gặp Bùi Duật Thành mấy lần, nhưng thật sự cảm thấy Bùi Duật Thành rất dễ nói chuyện, căn bản không giống người không có tình người, lạnh lùng chuyên chế như trong miệng của Bùi Vũ Đường.
Bằng không thì khi cô ba phen mấy bận làm chuyện bất kính với hắn, cũng sẽ không vẫn luôn không truy cứu, thậm chí dễ dàng đáp ứng lời "Tỏ tình" của cô như vậy...
"Chị dâu, van chị đấy! Chị mau tới đi! Chị bây giờ là tia hy vọng duy nhất của em! Em đang ở biệt thự của anh em! Sau khi chị qua đây sẽ có người đón ở cửa ra vào! Em là vụng trộm gọi cú điện thoại này cho chị, trợ lý của anh em sắp tới tịch thu tất cả thiết bị thông tin của em!" Bùi Vũ Đường đau khổ cầu khẩn.
Lâm Yên thật sự là có chút khó khăn, "Cái này... Cậu cũng đã nói anh của cậu không dễ nói chuyện, ai nói cũng đều vô dụng, tôi đây đi qua rõ ràng cũng vô dụng thôi! Mà có lẽ cậu có chút hiểu lầm với quan hệ của tôi và anh cậu, tôi mới gặp anh cậu hết thảy ba lần, anh của cậu chỉ là cùng tôi chơi đùa mà thôi, anh cậu cũng đã bảy ngày không có liên hệ với tôi..."
Đây dù sao cũng là chuyện nhà của bọn họ, cô là một người có cũng như không, chạy tới tính là gì?
Bùi Vũ Đường nghe vậy kinh hô: "Anh em chẳng qua là chơi đùa với chị? Làm sao có thể! Anh em là lần đầu tiên yêu đương! Anh ấy sẽ lấy mối tình đầu tới tùy tiện chơi sao?"
"Phốc hụ khụ khụ khụ ——" Lâm Yên bị ba chữ "Mối tình đầu" dọa cho phun ra.
Cô cô cô... Cô là mối tình đầu của Bùi Duật Thành?
Nói đùa sao!!!
Cô đến cùng có tài đức gì?
Chẳng lẽ đơn giản là cô giỏi vuốt mông ngựa (nịnh bợ)?
Đầu bên kia không biết có phải là có người đến hay không, Bùi Vũ Đường đột nhiên thấp giọng, "Đại tẩu! Van chị đấy! Coi như chị không tin tình cảm của chị cùng anh em, chẳng lẽ còn có thể không để ý tới tình cha con của hai chúng ta sao?"
Lâm Yên: "..."
Tình cha con cái quỷ gì...
Bùi Vũ Đường tựa hồ còn muốn nói gì nữa, chỉ là có lẽ sợ bị người nghe khác được, đầu kia đột nhiên cúp điện thoại.
Ngay sau đó, Wechat Lâm Yên đinh đinh đinh bắn ra mấy tin tức.
Xe này không phải lái về nhà trẻ: [(hồng bao) Ba! ]
Xe này không phải lái về nhà trẻ: [(hồng bao) Ba! ]
Xe này không phải lái về nhà trẻ: [(hồng bao) Cứu! ]
Xe này không phải lái về nhà trẻ: [(hồng bao) Con! ]
Lâm Yên: "..."
Tình cha con này, thật sự khiến cho người ta có chút khó mà cự tuyệt...
Lâm Yên vô cùng bất đắc dĩ nhận những cái hồng bao kia.
Được rồi, mặc kệ đến cùng có thể giúp được hay không, đi xem một cái cũng không mất gì.