Chuyện Vệ Từ Phong có một nữ thần, bên trong giới fan hâm mộ đều biết, bởi vì đối phương không phải người của ngành giải trí, lại là một tay đua xe, cho nên Fan hâm mộ cũng không gạt bỏ.
Ngược lại cảm thấy thẩm mỹ của Vệ Từ Phong đặc biệt, dáng vẻ khi truy đuổi siêu sao hết sức đáng yêu, thậm chí không ít người đi theo Vệ Từ Phong cùng hâm mộ nữ đua xe kia.
Vẻ mặt Vệ Từ Phong kinh ngạc nhìn Lâm Yên, lẩm bẩm nói: “Không cần tưởng tượng...”
Cô vốn chính là.
Lâm Yên nghe đến đó, vô ý thức nhìn thoáng qua phía Vệ Từ Phong.
Vệ Từ Phong cũng hâm mộ siêu sao? Lại còn hâm mộ người cùng nghề với cô? Tay đua xe?
Sẽ không phải là người quen của cô chứ?
Khương Nhất Minh cho rằng ý của Vệ Từ Phong là nói không có vấn đề, thế là tranh thủ thời gian tiếp tục nói với Lâm Yên về phim, “Lâm Yên, thiết lập nhân vậy của Lâm Phiên Nhược cô nên biết? Nội tâm của cô ấy chỉ có sự nghiệp, không tin tình yêu, cũng không cần tình yêu.
Phương Xán Dương đối với cô ấy mà nói, chẳng qua là một bạn trai đặt ở bên người giết thời gian.
Cô ấy cũng không thương Phương Xán Dương, đối với Phương Xán Dương cũng hoàn toàn không có tình yêu nam nữ, chờ một lúc nữa cô khống chế lại cảm xúc, thái độ với Vệ Từ Phong phải làm đến nhìn như hữu tình, kì thực vô tình, cô hiểu ý của tôi không?”
Mỗi một câu của Khương Nhất Minh, mặt Vệ Từ Phong liền đen một chút, “Cái kịch bản này là sao?”
Phùng An Hoa trấn an, “Vệ thiếu, kịch bản này cũng là căn cứ cải biên từ tiểu thuyết đó!”
Lâm Yên nghe thấy Khương Nhất Minh nói, gật gật đầu: “Há, hiểu, Lâm Phiên Nhược chính là cái máy kiếm tiền không có tình cảm, đến mức cô ấy đối đãi với Phương Xán Dương, chính là dù người gần nhưng tâm xa!”
Khương Nhất Minh: “Ây... Xem như thế đi...”
Lời này của Lâm Yên mặc dù cẩu thả, thế nhưng, còn xác thực rất sâu sắc...
Vệ Từ Phong: “...” Tôi muốn thay đổi kịch bản!
Đa Đa đứng ở một bên, mặt mũi tràn đầy lo lắng nói thầm, “Đây cũng quá khó khăn đi? Đối mặt với Vệ Từ Phong còn có thể người gần nhưng tâm không ở, chuyện này ai làm được?”
Ý nghĩ của nhân viên công tác khác rõ ràng cơ bản cũng không khác biệt lắm với Đa Đa.
“Mịa nó! Một lát nữa không biết Lâm Yên có thừa dịp quay phim chiếm tiện nghi của Vệ Từ Phong không?”
“Thế nhưng tôi thấy Lâm Yên có vẻ giống như là một mực trốn tránh Vệ Từ Phong?”
“Tám phần mười là lại muốn chơi trò gian trá gì! Lạt mềm buộc chặt đi!”
“Ách, vậy thái độ khác thường của Vệ tiểu thiên vương kia lại là chuyện gì xảy ra? Luôn cảm thấy hai người này hoàn toàn trái ngược so với trong truyền thuyết...”
Nghe nói như thế, mấy công nhân viên khác cũng lựa chọn yên lặng, trên mặt tất cả đều tràn đầy biểu lộ không hiểu.
Sau khi nói xong, Khương Nhất Minh phủi tay, mở miệng nói --
“Tốt, mọi người ai vào chỗ nấy, chúng ta lập tức bắt đầu quay khởi đầu ngày hôm nay!”
Vừa dứt lời, hết thảy công nhân viên đều chuẩn bị kỹ càng.
Ghi chép tại trường quay cầm trong tay tấm ván*: “Màn thứ ba mươi bảy, 3, 2, 1! Action!”
*Chỗ này cv ghi tấm ván nhưng mọi người có thể tạm hiểu chính là giống như cái Clapper Board, là phụ kiện mang tính biểu tượng nhất trên bất kỳ phim trường nào. Thông thường một clapper sẽ có chỗ để viết cảnh, phân đoạn, và cảnh quay với một số thông tin khác như tên nhà sản xuất, đạo diễn, và DP...
Lâm Yên nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, trong nháy mắt khí công nhân viên hô bắt đầu, sắc thái trên thân vốn là tùy tiện cùng hững hờ lập tức thối lui, thay đổi biểu lộ mặt như băng sương.
Một tay cô cầm một phần văn kiện, một tay vắt lấy áo khoác, lỗ tai áp vào điện thoại, sải bước đẩy cửa ra.
Sau đó, cô vừa nói điện thoại, vừa thay đổi dép lê đi vào phòng khách.
Lúc này, máy quay phim thay đổi phương hướng, hoán đổi đến trên ghế sa lon phòng khách.
Trên ghế sa lon, Phương Xán Dương một mực chờ đợi Lâm Phiên Nhược trở về, bởi vì quá mệt mà ngủ thiếp đi.
Phương Xán Dương ăn mặc áo thun màu trắng cùng quần jean, tóc đen nhánh nhu thuận hơi có chút ngổn ngang, trong ngực ôm một cái gối, sau khi nghe được động tĩnh, mơ mơ màng màng từ trên ghế salon bò lên.
Dáng vẻ thanh niên vừa tỉnh ngủ, quả thực vừa nghe lời vừa đáng yêu.