Uông Cảnh Dương hoàn toàn không ngờ Lâm Yên lại đột nhiên tỉnh lại, bị dọa trực tiếp té ngã, hơn nửa ngày mới vịn eo bò lên.
“Con mẹ nó! Lâm Yên bà làm gì? Lão tử kém chút bị bà dọa phát bệnh tim!!!”
Vẻ mặt nữ hài tựa hồ có sợ sệt trong nháy mắt, bất quá, rất nhanh liền khôi phục như thường, đáy mắt hiện lên một tia hiểu rõ.
Chỉ thấy nguyên bản cặp con ngươi ảm đạm tinh thần sa sút của nữ hài, trong nháy mắt như là minh châu được lau đi bụi trần, phát ra ánh sáng thanh lãnh, nghe tiếng, cô liếc nhìn Uông Cảnh Dương, nhàn nhạt mở miệng nói, “Nếu không phải làm việc trái với lương tâm, ông sợ cái gì.”
“Tôi...” Uông Cảnh Dương thật sự đúng là chột dạ, cưỡng ép nói rõ lí do, “Tôi là thấy trên mặt bà có vết bẩn, muốn giúp bà lau đi mà thôi! Bằng không thì bà cho rằng tôi muốn làm gì?”
“Phải không?” Lâm Yên nhàn nhạt cười cười, từ chối cho ý kiến.
Thế nhưng biểu tình kia, lại làm cho Uông Cảnh Dương có loại cảm giác kinh hoảng giống như toàn bộ tâm tư đều bị nhìn thấu.
Thậm chí có loại cảm giác áp bách đáng sợ khi đối mặt với địch thủ mạnh mẽ...
Móa! Tình huống như thế nào...
Uông Cảnh Dương nhịn không được phỉ nhổ, “Lâm Yên, bà bị quỷ nhập vào người à? Làm sao đột nhiên lạnh lẽo... Như thế...”
Còn có vừa rồi ánh mắt trong nháy mắt mở to mắt đó, đơn giản có thể đem hắn dọa ngã!
Uông Cảnh Dương một bên tự phỉ nhổ, một bên vội vàng chuyển đổi chủ đề, “Lâm Yên, lời tôi mới vừa nói bà có nghe hay không? Bà nếu không trực tiếp đến chỗ tôi ở, tránh khỏi ở chỗ mợ bà chịu khinh bỉ!”
Lâm Yên nhìn hắn một cái, “Không cần.”
Uông Cảnh Dương cho là cô không muốn làm phiền mình, khuyên nói, “Bà với tôi còn khách khí cái gì! Gian phòng của tôi bên kia ngược lại cũng là đang để trống!”
Lâm Yên cầm lấy một xâu đồ nướng trên bàn, bất quá tựa hồ cũng không có ý tứ muốn ăn, chẳng qua là nhìn một chút, thuận miệng nói: “Có chỗ để đi.”
Uông Cảnh Dương vẻ mặt bất đắc dĩ: “Bà nếu là thực sự ngại ngùng, chờ bà kiếm được tiền lại trả tiền thuê nhà cho tôi! Đừng sính cường(?), bà ở đế đô cũng không có bằng hữu với người thân khác, còn có thể đi đâu?”
Lâm Yên: “Đến chỗ của bạn trai tôi.”
Uông Cảnh Dương: “...!!!”
Uông Cảnh Dương ngu ngơ tại chỗ, xâu đồ nướng trong tay “Bẹp” rơi xuống đất.
“Bà... Bà nói cái gì?” Uông Cảnh Dương đơn giản như là bị người đánh đòn cảnh cáo.
Bạn trai? Cô lúc nào có bạn trai?
Sau khi Lâm Yên cùng Hàn Dật Hiên chia tay đến bây giờ cũng chưa hết dây dưa, làm sao có thể đột nhiên liền có bạn trai???
Hắn vì sao hoàn toàn không biết!
“Cảm tạ chiêu đãi.”
Lâm Yên nói xong, trực tiếp đứng dậy rời đi, thanh âm lành lạnh xa cách tiêu tán ở trong gió đêm...
Còn lại Uông Cảnh Dương ngồi yên tại chỗ, nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Yên rời đi, cõi lòng tan nát thành nhân bánh sủi cảo...
Có bạn trai liền không giống, ngay cả thái độ lời nói với hắn cũng lãnh đạm!!!
...
Cùng lúc đó, ở một bên khác, Bùi Duật Thành đột nhiên lần nữa lâm vào mê man, Bùi Nam Nhứ đã lòng rối như tơ vò.
Đang chuẩn bị tranh thủ thời gian lái xe đưa người đến bệnh viện, đột nhiên, cửa sổ xe vang lên tiếng gõ.
Bùi Nam Nhứ hạ cửa sổ xe xuống, sau đó liền thấy, người đứng ở ngoài cửa xe, lại là Lâm Yên!
“Cô... Lâm Yên?”
Nữ hài trực tiếp mở cửa xe, ngồi xuống chỗ ngồi phía sau bên cạnh Bùi Duật Thành, “Không cần tới bệnh viện, quay trở lại Vân Gian thủy trang.”
Bùi Nam Nhứ đáy mắt hiển hiện một vệt cảnh giác: “Cô là ai? Đến cùng là có quan hệ thế nào với anh của tôi?”
Kỳ quái... Hắn đã không phải lần đầu tiên phát giác...
Ngữ khí nữ nhân này nói chuyện, lại khiến cho hắn không tự chủ được mà phục tùng.
Đạm mạc cùng trấn định trên mặt nữ hài không thay đổi chút nào, hỏi ngược lại: “Anh trai của anh chưa nói quan hệ của hai người bọn tôi?”
Bùi Nam Nhứ lập tức im lặng: “...”
Mặc dù hắn hoàn toàn không rõ vì cái gì, thế nhưng, có thể làm cho đại ca hắn nói ra mấy chữ “Quan hệ thân mật nhất” như vậy.
Nữ nhân này... Tuyệt đối không giống bình thường...
Ít nhất, đối với đại ca hắn mà nói, hẳn là có khả năng tín nhiệm (tin tưởng).
Sau một lát giãy dụa, Bùi Nam Nhứ cuối cùng lựa chọn lái xe lái về hướng Vân Gian thủy trang