“Tiểu Yên, chúng ta đi thôi, chớ tới trễ, ông ngoại của con không thích người khác đến trễ.” Sau khi Hạ Mộ Vân thu thập một phen, hướng về phía Lâm Yên gọi.
Nghe thấy, Lâm Yên nhẹ gật đầu, đứng dậy, kéo lấy cánh tay của Hạ Mộ Vân, đi ra ngoài cửa.
...
Chỗ ở của mẹ có chút xa xôi, hai người ngồi xe gần một giờ mới đến nơi.
Nhìn khu nhà cũ, Lâm Yên có muôn vàn suy nghĩ, tuổi thơ của Lâm Yên, không cách nào chia cắt khỏi khu nhà cũ, nơi này tràn ngập rất nhiều hồi ức của cô.
Lâm Yên còn nhớ rõ, khi còn bé bên trong khu nhà cũ có một chiếc xe đua kiểu cũ, là vật sưu tập bảo bối mà ông ngoại thích nhất, về sau cũng bởi vì mắt xích tài chính đứt gãy mà bị ép bán đi.
Rất nhanh, Lâm Yên cùng mẹ đi vào đại sảnh khu nhà cũ.
“Cô cô, cô tới rồi.” Một vị thanh niên chừng hai mươi tuổi gọi Hạ Mộ Vân.
“Tiểu Phong.” Hạ Mộ Vân khẽ cười nói với nam hài.
Nam hài nhìn qua có chút xấu hổ trước mắt tên Hạ Nhạc Phong, là con một của bác hai Lâm Yên.
Ông ngoại hết thảy có bốn người con, ba nam một nữ, mẹ Hạ Mộ Vân đứng thứ ba.
Chỉ có điều, bác tư của Lâm Yên hai năm trước cũng đã qua đời, cô có quan hệ với bác tư tốt nhất, kỹ xảo đua xe của cô, rất nhiều đều là do bác tư dạy.
Sau khi về nước, Lâm Yên luôn một mực ở trong nhà của bác tư, nếu không phải bởi vì quan hệ với bác tư, Lâm Yên cũng không có khả năng khắp nơi nhường nhịn hai mẹ con Vương Xảo Tuệ.
Rất nhanh, một người nam nhân trung niên từ trong nhà đi ra, lạnh lùng nhìn lướt qua Lâm Yên cùng Hạ Mộ Vân, cũng không mở miệng nói chuyện.
“Đại ca...” Hạ Mộ Vân gọi một tiếng về phía người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên này tên Hạ Hùng, là bác cả của Lâm Yên, bởi vì chuyện của Lâm Dược Thông, cực kỳ kỳ thị một nhà Lâm Yên, thường xuyên nói móc và trào phúng Hạ Mộ Vân, mà Hạ Mộ Vân bởi vì trong lòng còn áy náy, nên xưa nay cũng sẽ không tranh luận bất cứ cái gì.
“Ông ngoại đâu?” Lâm Yên nhìn về phía bên cạnh Hạ Nhạc Phong hỏi.
“Chị họ, ông ngoại cùng cha em đang ở trong phòng nói chuyện của đội xe.” Hạ Nhạc Phong thở dài nói.
“Đội xe gần đây có vấn đề gì không?” Lâm Yên hỏi.
“Ừm.” Sắc mặt Hạ Nhạc Phong ngưng trọng gật gật đầu: “Yên tỷ, tình hình gần đây của đội xe không thể nói là lạc quan, đội xe của chúng ta hiện tại đứng ở hạng chót, nếu như không thắng trận đấu kế tiếp, thì có lẽ sẽ giải tán.”
Lâm Yên nghe vậy, như có điều suy nghĩ, đội đua xe có chế độ của đội đua xe, mà tình huống của chế độ thường thường lại rất phức tạp, bất quá chung quy cũng đều là nhìn thực lực, đội xe yếu bị đào thải giải tán cũng hết sức phổ biến.
Lâm Yên vừa định cẩn thận hỏi một chút tình huống của đội xe, bác cả Hạ Hùng cách đó không xa liếc mắt lườm Hạ Nhạc Phong, nói: “Tiểu Phong, cháu nói với họ chuyện này để làm gì, họ thì biết cái gì.”
“Đại ca, Tiểu Yên cũng chỉ là quan tâm một chút, không có ý tứ gì khác.” Hạ Mộ Vân vội vàng giải thích nói.
“Quan tâm?” Hạ Hùng cười lạnh một tiếng: “Nếu như không phải là do một nhà các cô, chúng ta có thể đi đến mức độ hôm nay à, ngay cả đội xe cha coi trọng nhất cũng giải tán, thật sự là sao chổi, còn hỏi tình huống của đội xe, nói với hai người thì thế nào, nghe hiểu được sao?”