Sau khi cuộc tranh tài kết thúc, đám người đội viên của ZH1 đã trở về, đi tới bên cạnh Bùi Vũ Đường, vài vị thành viên đội đua xe nhìn chằm chằm Bùi Vũ Đường, sắc mặt khó coi.
Nếu như không phải Bùi Vũ Đường không điều tra tin tức rõ ràng, bọn họ làm sao lại tỷ thí cùng Speed trên đường đua.
Còn không đợi đội viên ZH1 mở miệng, Tống Diệu Nam mang theo đội viên Speed đi tới phía bên này.
Nhìn vẻ mặt của Tống Diệu Nam kia, Bùi Vũ Đường nắm chặt hai quả đấm, hận không thể miễn cưỡng cắn chết Tống Diệu Nam.
“Bùi Vũ Đường đại thiếu gia, làm sao vậy, giống như là một con chó nhà có tang, nhìn khiến người ta có chút đau lòng.” Tống Diệu Nam nhìn chằm chằm Bùi Vũ Đường, cười lạnh một tiếng.
Bùi Vũ Đường nhìn chằm chằm Tống Diệu Nam, khóe miệng khẽ động, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng cũng không nói ra nửa chữ.
Dù sao, thắng làm vua thua làm giặc, cuộc tỷ thí này cậu ta đã thua, nói thêm gì nữa, cũng không có ý nghĩa, sẽ chỉ làm người khác càng thêm trào phúng mình.
Thấy Bùi Vũ Đường không nói lời nào, một vị thanh niên sau lưng Tống Diệu Nam lạnh lùng nói: “Bùi Vũ Đường, mày chưa quên đặt cược cùng Tống ca đi, hiện tại còn đứng ngây ra đó làm gì, chuẩn bị xong chưa, chuẩn bị xong, trước hết chui qua đũng quần của Tống ca đi.”
“Mày...!” Bùi Vũ Đường cắn răng, sắc mặt nghẹn đỏ lên.
Mặc dù trước đó vẫn luôn bị Tống Diệu Nam đè ép một đầu, nhưng lần đánh cược này thật sự là quá lớn, một lần liền khiến cậu ta không cách nào vươn mình.
“Ha ha, Bùi Vũ Đường, thế nào, có phải cần cho mày chút thời gian chuẩn bị trước một chút hay không, không có việc gì, tao không nóng nảy, mày chuẩn bị trước, tao chờ mày.” Đang nói chuyện, Tống Diệu Nam lại mở chân ra trước mặt mọi người.
Giờ phút này, Bùi Vũ Đường nhìn chòng chọc vào Tống Diệu Nam, trên trán hiện ra một vệt gân xanh.
Giải tán đội xe cũng được, chui qua háng đối phương cũng được, vụ cá cược này là Bùi Vũ Đường tự mình lập, bây giờ bại bởi Tống Diệu Nam, cũng chỉ có thể trách chính cậu ta lơ là sơ suất, không nghiên cứu Tống Diệu Nam triệt để.
Thấy Bùi Vũ Đường vẫn thờ ơ, ngay lập tức, thanh niên nam nhân bên cạnh Tống Diệu Nam cười lạnh nói: “Nha, đại thiếu gia Bùi Vũ Đường, ngài cũng không phải là muốn quỵt nợ chứ, đây là ý không đánh cược nổi rồi?”
“Thả rắm chó của mày! Lão tử quỵt nợ lúc nào!” Sắc mặt Bùi Vũ Đường âm trầm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tới thì tới, lão tử cho tới bây giờ cũng không phải là người thua không trả tiền!”
“Đúng vậy, vậy mày còn chờ cái gì đây.” Thanh niên nói.
Giờ phút này, trước mặt của mọi người, Bùi Vũ Đường hơi hơi cúi người.
Nhưng mà, còn không đợi Bùi Vũ Đường có bước cử động kế tiếp, cũng là bị Lâm Yên một bên kéo lại.
“Yên tỷ?” Thấy thế, Bùi Vũ Đường có chút không hiểu nhìn Lâm Yên.
“Gấp cái gì, đặt cược của chúng ta vẫn chưa xong đâu, coi như muốn thực hiện hứa hẹn, cũng phải cược xong rồi nói sau.” Lâm Yên hướng phía Bùi Vũ Đường nói.
“Ồ?” Nghe Lâm Yên nói, ánh mắt Tống Diệu Nam rơi vào trên người Lâm Yên, sau khivý vị thâm trường dò xét vài lần về phía Lâm Yên, cười nói: “Cô nàng, thế nào, đau lòng? A... Giữa chúng ta nhưng còn có một trận đặt cược, cô vẫn là đau lòng cho chính cô trước đi.”
Lâm Yên mặt không thay đổi nhìn l Tống Diệu Nam, nói: “Tôi muốn nói, chính là đặt cược giữa anh và tôi, thi đấu của ZH1 cùng Speed, còn chưa có kết thúc.”
“Thế nào, muốn trốn nợ?!” Thanh niên bên cạnh Tống Diệu Nam lạnh giọng quát.
“Đừng nóng vội.” Lâm Yên nói: “Tống Diệu Nam, trước đó là chính anh nói, đặt cược giữa tôi và anh, là tính ở bên trong đường đua này, anh cũng không có nói, là sau khi ZH1 cùng Speed kết thúc lại đặt cược một lần nữa.”
“Vậy thì thế nào?” Tống Diệu Nam mở miệng nói.
Lâm Yên mỉm cười: “Cho nên, theo ước định đặt cược giữa chúng ta mà nói, tôi có thể tính là đội viên trên trận doanh ZH1, không sai đi.”
Tống Diệu Nam cũng không phản bác, chơi trò chơi chữ nghĩa cùng nữ nhân này, hắn ta ngược lại muốn xem xem, nữ nhân này có thể chơi ra trò gian gì.
“Cô muốn cho rằng như vậy, cũng có thể.” Tống Diệu Nam mở miệng.
“Đã như vậy, chấp hành theo quy tắc thi đấu lần này, tôi là vị đội viên ZH1 cuối cùng, cho nên, nhất định toàn bộ đội viên Speed phải lên đường đua, chỉ cần có bất luận một vị đội viên nào đến đích trước tôi một bước, chúng ta mới tính thua trận đấu này.” Lâm Yên mở miệng nói rõ lí do.
Nhưng mà, Lâm Yên vừa dứt lời, ngay cả mấy vị đội viên ZH1 cũng nhịn không được cười ra tiếng.
Nữ nhân này, nói ra những lời ấy, cô là nghiêm túc sao?!
Quy tắc thật sự không sai, nhưng, có một tiền đề, nếu như muốn lật bàn, Lâm Yên nhất định phải một người thắng nổi toàn đội Speed mới có thể, bị bất cứ đội viên nào Speed dẫn trước, trận đấu này đều tính ZH1 thua.