Có Em, Quãng Đời Còn Lại Vừa Ngọt Ngào Vừa Ấm Áp

Chương 206: Chương 206: Nhất định phải cho một câu trả lời




Cùng lúc đó, công ty cao ốc tập đoàn JM.

Đêm khuya, trong phòng họp lớn như vậy đèn đuốc sáng trưng, các đổng sự lớn cùng nguyên lão toàn công ty đều đến đông đủ, tất cả mọi người đang chờ Bùi Duật Thành cho một câu trả lời.

“Thằng ranh con này! Thật sự coi mình là người cầm lái Bùi gia, quy củ cũ nhiều năm như vậy, chỉ với một mình hắn, nói phế liền phế?”

“Năm đó khi chúng ta đi theo Bùi đổng tranh đấu giành thiên hạ, hắn còn đang mặc quần yếm ấy, cũng dám ở trước mặt lão tử khoa tay múa chân!”

“Dù như thế nào, hôm nay hắn nhất định phải cho chúng ta một câu trả lời!”

“Nói không sai! Hắn coi Bùi gia này là một mình hắn một tay che trời rồi?”

...

Trong phòng họp có chừng hai phần ba nguyên lão đều đang quát lớn giận mắng, chỉ có một bộ phận cực ít người an tĩnh ngồi ở chỗ đó, duy trì yên lặng.

Còn đang ồn ào, lúc này, cửa chính đột nhiên bị đẩy ra.

Bùi Duật Thành thay một thân âu phục màu xám nhạt, không nhanh không chậm cất bước bước vào, lập tức ngồi vào vị trí chủ tịch bên trên, “Thật xin lỗi, chư vị đợi lâu.”

Trình Mặc thì là ngồi xuống vị trí bên tay trái Bùi Duật Thành.

Bùi Duật Thành mới vừa đến, một đám nguyên lão lập tức giống như thuốc nổ bị châm lửa.

“Bùi tổng đúng là kiêu ngạo thật lớn, một đám người đi mời, lúc này mới khoan thai tới chậm!” Một đổng sự bộ dáng năm sáu mươi tuổi, dáng người cồng kềnh, nâng cao bụng bia, mặt mũi lạnh lùng mở miệng.

Đổng sự tóc hoa râm ngồi ở vị trí thứ nhất bên tay phải của Bùi Duật Thành dù bận vẫn ung dung mở miệng nói, “Bùi tổng, hôm nay những lão già chúng tôi này, nguyên nhân những lão gia hỏa này mời ngài tới, chắc hẳn cậu đã rõ ràng.

Không nói những cái khác, chỉ nói chúng tôi mấy năm nay, tốt xấu gì cũng là người năm đó đi theo cha cậu tranh đấu giành thiên hạ, coi như là không có công lao cũng có khổ lao.

Trước đó cậu khăng khăng muốn tùy ý mở rộng bản đồ, giảm bớt tài chính đầu vào với hạng mục có đầu tư vốn, thấy cậu cũng là vì công ty phát triển, chúng tôi cũng không nói cái gì.

Nhưng bây giờ ngược lại thì tốt rồi, cậu đem từng cái sáng thăng tối điều (?) chúng tôi, thậm chí trực tiếp ngừng hạng mục trong tay chúng tôi... Đối với mấy việc này, cậu có phải nên cho chúng tôi một câu trả lời hay không?”

Vị đổng sự này vừa dứt câu, lập tức đạt được phụ hoạ của những đổng sự cùng trận doanh.

“Phùng lão nói không sai! Bùi Duật Thành, coi như cậu là tổng giám đốc tập đoàn JM, chuyện lớn như vậy, cậu cũng không có quyền tự tiện quyết định!”

...

Đối mặt với kháng nghị cùng chất vấn của một đám đổng sự, một tay Bùi Duật Thành nghiêng chống trán, một tay khác gõ nhẹ nhàng có tiết tấu trên bàn theo thói quen, thần sắc bình tĩnh, tựa hồ là đang kiên nhẫn nghe lời của bọn họ.

Lúc này, một đổng sự từ đầu đến cuối không có mở miệng nói chuyện nhịn không được đứng lên mở miệng nói, “ Tiền đổng sự, Phùng lão, hai vị đổng sự còn cần an tâm chớ vội, mới rồi Phùng lão nhắc tới bản đồ kế hoạch mở rộng gần đây, mọi người đều biết, ánh mắt Bùi tổng độc đáo, chỉ cần là hạng mục đầu tư mới trong hai năm này của ngài ấy, liền không có một hạng mục nào lỗ vốn.

Còn về điều chỉnh chức vị, đó bất quá là tiến hành điều động nhân sự bình thường căn cứ vào sự phát triển của công ty. Chư vị nếu thật lòng vì muốn công ty phát triển, không nên chỉ cân nhắc đến lợi ích của bản thân.”

Đổng sự nói chuyện mặc âu phục màu xanh đậm, tóc chải thật chỉnh tề, khuôn mặt cứng nhắc, bộ dáng hơn bốn mươi tuổi, quét mắt qua những đổng sự gây chuyện kia, trên mặt tràn đầy khinh thường.

Tiền đổng sự nâng cao bụng bia nghe vậy lập tức tức miệng mắng to, “Nhậm Hồng Chí! Ông ít mịa nó nói lời châm chọc ở đây với lão tử! Lời nói dễ nghe như vậy, hóa ra là lửa không có đốt tới người đúng không! Một con chó săn nửa đường tiến vào công ty, ỷ vào có tên ranh này m làm chỗ dựa, cũng dám càn rỡ ở trước mặt lão tử! Cũng không hỏi thăm một chút thân phận của lão tử ở Bùi gia là gì!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.