Một ngày này trôi qua, thật là đủ rung động lòng người.
Lâm Yên về đến nhà, tiện tay mở microblogging ra, quả nhiên, bởi vì Tưởng Tư Phi cùng Hạ San San mang đợt bôi xấu đến trước mặt phóng viên, tiếng chửi rủa cô trên mạng lại cao hơn một đợt.
Cô theo thường lệ đăng bài “Mỗi ngày phất nhanh” lên microblogging, sau đó tiện tay làm mới hot search, kết quả, lướt đến một tin microblogging Vệ Từ Phong vừa mới ban bố.
Vệ Từ Phong: [ Thế giới này của tôi, ban ngày đã không còn ánh nắng, đêm tối đã không còn sao trời. ]
Tin microblogging kiểu văn nghệ xuân đau thu buồn này của Vệ Từ Phong vừa đăng lên, Fan hâm mộ phía dưới quả thực một mảnh đau lòng.
[ Mau đến xem nha! Nhìn một chút xem đã bức đứa bé nhà chúng ta thành dạng gì? Đứa bé nhà chúng ta vì chuyên nghiệp diễn kịch, lại phải hy sinh lớn như thế! ]
[ Tin tức mới ra thật sự là tức chết tôi rồi! Tôi muốn gửi cái gậy điện phòng sói cho bảo bảo nhà tôi! Một khi Lâm Yên dám tới gần, liền giật điện chết cô ta nha! ]
[ Khối u ác tính của ngành giải trí này, chẳng lẽ không có cách nào diệt trừ cô ta m sao? ]
...
Ai, tùy tiện lướt tin hot đứng đầu cũng là bát quái của mình, chuyện xấu của mình, ngay cả chút bát quái mới mẻ cúng không có, không có ý tứ.
Lâm Yên nhàm chán ném điện thoại di động, sau đó, lấy ra ảnh chụp ố vàng ở đầu giường.
Trong tấm ảnh, một bé trai năm sáu tuổi chăm chú níu góc áo của cô, nhút nhát đứng sóng vai cùng cô ở dưới cây hoa anh đào.
Ngoài ra bị cô xé toang hé mở, là Lâm Thư Nhã.
Lâm Yên kinh ngạc nhìn chằm chằm em trai trong tấm ảnh, sau đó cầm điện thoại di động lên, gọi một cú điện thoại ra ngoài.
Đầu kia vang lên mấy lần, rất nhanh kết nối.
Lâm Yên: “Uy, có tin tức của em trai tôi không?”
Đầu kia điện thoại truyền tới một giọng nam trầm thấp: “Dựa theo tin tức cô cung cấp, tôi đã sơ bộ khóa chặt mấy mục tiêu, bất quá... Mấy mục tiêu kia đều không phải tổ chức bình thường, tin tức vô cùng khó giải quyết, tôi còn cần một chút thời gian.”
Nghe được trả lời trong dự liệu, ánh mắt Lâm Yên ảm đạm đi: “Biết, cảm ơn.”
Người bên đầu kia điện thoại thở dài, “Thực ra, tôi khuyên cô không cần ôm hi vọng quá lớn, với điều kiện thân thể của em trai như vậy, không có cô bảo hộ... Khả năng còn sống rất nhỏ.”
Thanh âm Lâm Yên khẽ run: “Một ngày không nhìn thấy thi thể, tôi liền một ngày cũng sẽ không từ bỏ.”
Năm đó, cô cùng em trai bị lừa bán, sau đó lại qua nhiều lần trao tay, tiến vào một phòng thí nghiệm dưới đất, bị nhốt ở nơi đó thật lâu.
Đoạn thời gian kia xảy ra chuyện gì, hiện tại cô đã hoàn toàn không muốn nhớ lại.
Sau này, cô và em trai bị cưỡng ép tách ra.
Cô không cách nào tưởng tượng nếu như không có mình ở bên người, em trai một thân một mình phải làm sao đối mặt với những chuyện đáng sợ kia.
Cô bắt đầu giả bộ như phối hợp, chờ sau khi bọn họ buông lỏng cảnh giác, rốt cuộc tìm được cơ hội trốn thoát.
Thế nhưng là, chờ cô quay trở lại muốn cứu em trai, phòng thí nghiệm kia lại giống như tiêu tán vào hư không, không có tung tích gì nữa.
Lúc cảnh sát đi qua tìm, nơi đó không phải phòng thí nghiệm, chẳng qua là một cái nhà kho bỏ hoang.
Lúc đó cô còn nhỏ tuổi, nàng nói với cảnh sát nơi này là một phòng thí nghiệm, có rất nhiều đứa trẻ giống như cô bị giam ở bên trong, nhưng trả lời, là bọn họ đã điều tra qua, nơi này từ đầu tới cuối đều thật sự chỉ là một nhà kho bỏ hoang.
Thân thể của cô cũng đi bệnh viện làm kiểm tra toàn diện, biểu hiện không có bất cứ vấn đề gì.
Tất cả mọi người cho rằng cô là tinh thần bị kích thích, hồ ngôn loạn ngữ.
Mà em trai, tìm kiếm cho đến nay cũng không có chút tin tức nào.
Người này giống như là bỗng dưng hoàn toàn biến mất trên thế giới.
Mà chuyện phát sinh trong đoạn thời gian kia, cũng rất giống chỉ là ảo giác...
A, ảo giác?
Làm sao có thể là... Ảo giác đây...