Khi bắt đầu đi học, Tạ Tranh từng theo đuổi mẹ, chẳng qua là, lúc ấy mẹ cũng không thích những quý công tử thượng lưu kia, cho rằng bọn họ kiêu căng không tiến bộ, mà là đối với Lâm Dược Thông gia cảnh bần hàn lại tài hoa hơn người mãi mãi một lòng.
Lúc vừa mới bắt đầu, mẹ cùng Lâm Dược Thông cũng vượt qua một đoạn thời gian vô cùng ngọt ngào, thế nhưng, ai cũng không ngờ tới, Lâm Dược Thông sẽ ẩn giấu sâu như thế.
Sau khi ở chung lâu dài, sự tự ti cùng hư vinh công danh lợi lộc trong xương cốt Lâm Dược Thông tất cả đều lộ rõ, thậm chí, hắn căn bản là xem thường dạng thiên kim tiểu thư như mẹ.
Sau này, mẹ mới biết được, Lâm Dược Thông từng có một mối tình đầu hết sức yêu nhau, thế nhưng sau này mối tình đầu lại vội vã gả cho một người có tiền, từ đó về sau, trong lòng Lâm Dược Thông liền bắt đầu căm hận những người có tiền kia.
Đối với Lâm Dược Thông mà nói, mẹ chẳng qua là một cái công cụ hắn dùng để trèo lên cao mà thôi.
Chờ khi mẹ tỉnh ngộ, Lâm Dược Thông đã lợi dụng năng lực ngụy trang của hắn chiếm được tín nhiệm của tất cả mọi người trong Hạ gia, đồng thời cuốn đi hơn phân nửa cơ nghiệp của ông ngoại...
Sau khi mẹ kết hôn, Tạ Tranh uể oải một đoạn thời gian dài, thẳng đến rất nhiều năm sau, thực sự chịu không được bức bách trong nhà mới kết hôn, bất quá, kết hôn không bao lâu, vợ chồng hai người cũng bởi vì tính cách không hợp mà ly hôn.
Sau đó, Tạ Tranh cũng không tiếp tục cưới ai nữa.
Sau khi biết được mẹ đã ly hôn, Tạ Tranh từng tìm được mẹ trước, nghĩ muốn trợ giúp hai mẹ con họ.
Bất quá, bị mẹ cự tuyệt.
Sau này Tạ Tranh lại tới cửa mấy lần, mỗi lần đều mang theo bao lớn bao nhỏ, mặc dù luôn luôn bị mẹ cự tuyệt, nhưng vẫn luôn kiên nhẫn tới cửa.
Ý tứ của Tạ Tranh, mẹ tự nhiên là hiểu, chính là bởi vì hiểu rõ, cho nên mới luôn cự tuyệt bất cứ trợ giúp nào của ông, không nghĩ sẽ cho Tạ Tranh hi vọng vô vị.
Trước kia, Lâm Yên vẫn cảm thấy, đây đều là việc tư của trưởng bối, cô là một tên tiểu bối không tiện nhúng tay, thế nhưng, hiện tại xem ra, cô cũng là đột nhiên cảm thấy, có lẽ, có thể tác hợp ông ấy với mẹ một lần...
Trước đó không nhúng tay vào, có nguyên nhân rất trọng yếu, là cô không xác định Tạ Tranh có phải nhất thời cao hứng hay không, thế nhưng, nhiều năm quan sát như vậy, bên người Tạ Tranh có bao nhiêu tiểu cô nương trẻ trung, ông ấy lại không động lòng chút nào, từ đầu đến cuối cũng không tái giá, một mực chờ đợi mẹ.
Có một lần, cô tới sớm để tìm mẹ, vậy mà thấy xe Tạ Tranh ở dưới lầu, dường như là trông một đêm, đi lên hỏi mới biết được, gần đây bên này có tên trộm xuất hiện, không quá an toàn, cho nên Tạ Tranh liền yên lặng ở dưới lầu trông vài ngày.
Lâm Yên lúc này mới dám xác định, Tạ Tranh là thật lòng ưa thích mẹ.
Bất quá, rõ ràng đêm nay vận khí của Tạ Tranh không tốt lắm.
Bởi vì mẹ mới từ chỗ ông ngoại trở về, tâm tình đang kém, khẳng định càng không có tâm tư gì đối phó ông ấy.
"Tạ tiên sinh." Quả nhiên, mẹ chẳng qua là nhàn nhạt lên tiếng chào.
Thấy vẻ mặt xa cách của mẹ, con ngươi rực rỡ của Tạ Tranh trong nháy mắt tối xuống.
Nam nhân như Tạ Tranh, ở công ty cũng là sát phạt quả quyết, thiết diện vô tư, nhưng đứng ở trước mặt mẹ, lại giống như một thiếu niên luống cuống, đơn giản là thấy một ánh mắt xa cách của mẹ liền trở nên cô đơn trong nháy mắt.
Lâm Yên bất đắc dĩ thở dài, đột nhiên có chút đồng tình với nam nhân này.
Nếu để cho nam nhân này tự mình theo đuổi, cảm giác ông ấy đời này cũng đừng nghĩ theo đuổi được mẹ...
Khổ sở chính là, Lâm Yên cũng là hữu tâm vô lực, cô là tay đua xe không màng đến tình cảm, cũng không biết làm sao theo đuổi một người mới tốt...