Edit: Er
Beta: Byun
Thấy Bùi Duật Thành đáp ứng, đôi mắt Lâm Yên sáng lên, giữ chặt tay anh như sợ anh đổi ý: “Vậy chúng ta cứ quyết định như thế đi!”
Lúc bàn tay nhỏ của cô gái đặt lên mu bàn tay của người đàn ông thì hình như trong nháy mắt, chiếc đồng hồ màu bạc trên cổ tay của anh vốn vẫn đang phát ra tiếng “reng reng” đứt quãng đã hoàn toàn im lặng.
Lâm Yên nghi ngờ nhìn chằm chằm đồng hồ trên cổ tay Bùi Duật Thành lẩm nhẩm: “Cái đồng hồ Vacheron Constantin* cao cấp thế vậy? Còn có cả chức năng báo thức nữa sao?”
(*) Vacheron Constantin thương hiệu đồng hồ nổi tiếng có lịch sử lâu đời nhất Thụy Sĩ. Ra đời tại thành phố sầm uất Geneva của Thụy Sĩ vào năm 1755, trải qua hơn 250 năm trên chặng đường xây dựng thương hiệu.
Bùi Duật Thành: “...”
Mọi người: “...”
Bùi Vũ Đường kích động nói nhỏ: “Không hổ là ba ruột của con! Ngay cả suy nghĩ cũng giống hệt nhau. Thật đúng là ba con đồng lòng mà!”
Sau khi đồng hồ của Bùi Duật Thành hoàn toàn im lặng, lúc này Trình Mặc từ đầu tới cuối đều không nói gì nới cất bước đi tới.
Trình Mặc nhìn Lâm Yên, lên tiếng: “Lâm tiểu thư, có chuyện cô đã hiểu lầm rồi. Tôi nghĩ tôi cần giải thích với cô một chút. Vừa rồi cô nói việc phát sinh biến cố liên quan tới mẹ của cô, chú và ông ngoại cô không phải là cách làm việc của Bùi tổng.”
Lâm Yên nghe thế, sắc mặt lập tức giật mình: “Cái gì cơ?...”
Nhưng chính anh ta đã thừa nhận mà!
Trình Mặc gật đầu, giọng điệu khẳng định nói: “Tất cả mệnh lệnh của Bùi tổng đều được tôi đảm nhiệm nhưng tôi chưa bao giờ nhận được mệnh lệnh này.”
Đêm qua, Bùi tổng xác thực đã gọi cho anh ta nhưng không hề sai anh ta làm gì cả.
Anh ta cứ đứng ở bên cạnh như vậy nhìn Bùi tổng hút thuốc một đêm.
Cho nên, những chuyện này không thể nào là Bùi tổng làm được.
Ban nãy anh ta đã muốn giải thích, nhưng vừa rồi lại có tình huống bất đắc dĩ nên anh ta không thể chen vào nói được. Thậm chí ngay cả Bùi tổng cũng đã trực tiếp thừa nhận nên anh ta càng không có cách nào nói ra sự thật.
Cho tới bây giờ, thấy hai người đều đã tỉnh táo lại. Trình Mặc cuối cùng mới tìm được cơ hội nói chuyện rõ ràng.
Sau khi nói rõ lí do xong, Trình Mặc nhìn về phía Quý Lan đang nửa quỳ ở bên kia.
Lúc này, trên mặt người phụ nữ đó đã đầy mồ hôi lạnh. Chẳng qua biểu cảm vẫn căm phẫn như cũ, cắn răng mở miệng nói: “Là tôi làm, anh Duật không biết gì hết!”
Lâm Yên nghe vậy, lông mày cau chặt. Khó trách trước đó cô ta lại nói với cô những lời uy hiếp kia, hóa ra là cô ta tự tiện làm việc.
Lúc đó cô không tỉnh táo nên đã theo bản năng mà khẳng định là Bùi Duật Thành ra lệnh.
Trên mặt mấy người Tần Hoan đầy vẻ kinh ngạc nhìn Quý Lan.
“Quý Lan, cô điên thật rồi! Loại chuyện này mà cũng dám làm!” Tần Hoan bất khả tư nghị** nói, không ngờ lá gan của Quý Lan lại lớn như vậy.
(**) Bất khả tư nghị là một câu trong Phật giáo. Nghĩa là không thể nào suy nghĩ bàn luận ra được, vượt ngoài lí luận; Câu này dùng để tả cái tuyệt đối. Ý ở đây là Tần Hoan không tài nào tưởng được Quý Lan dám làm vậy.
Anh ta còn thật sự cho rằng là anh Duật làm nữa chứ...
Bởi vì phong cách làm việc này quả thực rất giống anh Duật, cho nên anh ta không có bất cứ nghi ngờ gì.
Ai ngờ lần này lại là Quý Lan tự tiện chủ trương.
Lưng Quý Lan thẳng tắp, biểu cảm vẫn như cũ hoàn toàn không cảm giác là mình đã sai.
Tinh Trầm lắc đầu, lộ ra vẻ mặt thương hại.
Ánh mắt Lâm Yên lạnh lùng liếc qua người phụ nữ kia sau đó lập tức nhìn về phía Bùi Duật Thành, vẻ mặt hơi phức tạp: “Không phải anh làm... Vừa rồi, vì sao anh lại thừa nhận?”
Bùi Duật Thành không nói gì.
Trên mặt anh cũng không biểu lộ gì, cũng không đẩy hết trách nhiệm lên người Quý Lan, chỉ nhàn nhạt mở miệng nói một câu: “Cũng không khác nhau lắm, đây đúng là việc tôi muốn làm.”
Không phủ nhận, là bởi vì đây là suy nghĩ u ám nhất trong lòng anh.
Huống gì cô cũng nhận định như thế.
“...” Lâm Yên nghe thấy lời Bùi Duật Thành thì nói không nên lời, trong lòng không biết có cảm giác gì.
Sao lại không khác nhau cơ chứ?
Cho dù Bùi Duật Thành thật sự có ý nghĩ như vậy nhưng cuối cùng anh vẫn là không có làm như vậy mà.
Cô biết rõ hơn ai hết, lúc mình mất khống chế thì muốn khống chế bản thân còn khó khăn hơn nhiều.
- ----
*Bốp* Tự vả mặt x 10 huhu xin lỗi anh Thành. Em sai rồi!