Lần này, Bùi Vũ Đường nhìn chằm chằm tấm áp phích kia, một câu “Chị dâu thật có phẩm vị” thực sự không có can đảm nói ra.
Lần trước Bùi Vũ Đường cho cô áp phích kí tên, cô không dám lấy ra, đã cầm đi áp đáy hòm.
Tấm áp phích này là Lâm Yên mua khi mới vừa làm fan, vẫn dán ở bên giường không động tới, đến mức Lâm Yên hoàn toàn đem nó đem quên đi.
Bùi Vũ Đường biểu lộ hoảng sợ nhìn về phía Lâm Yên mở miệng: “Chị dâu, chị sở dĩ đột nhiên đưa ra đề nghị muốn dọn tới chỗ đại ca của em ở, sẽ không phải là bởi vì... Bởi vì nhị ca em chứ? Bởi vì nhị ca em gần đây cũng ở chỗ đại ca em bên kia?”
Lâm Yên càng thêm hoảng sợ: “...!!!”
Thiếu niên, ý nghĩ này của cậu rất nguy hiểm được không...
“Bên trong đầu óc cậu lại nghĩ linh tinh gì thế? Nói bao nhiêu lần rồi, tôi cùng nhị ca cậu chẳng qua là quan hệ Fan hâm mộ cùng idol thuần khiết! Lại nói, trước khi quen biết đại ca cậu, nhị ca cậu cũng không biết tôi là ai có được hay không!” Lâm Yên im lặng mở miệng.
Giờ phút này, Bùi Vũ Đường lại bắt đầu phối hợp lâm vào xoắn xuýt thật sâu, nếu đến lúc đó thật sự dính vào, cậu ta nên đứng bên “Đại ca”, hay là “Nhị ca”, “Ngược lại, chị dâu, chị ngàn vạn lần phải kiên định lập trường đấy, bằng không thì em cùng nhị ca đều phải chết, coi như là chị không quan tâm mạng chó của em, cũng phải quan tâm mạng của nhị ca chứ...”
Khoé miệng Lâm Yên co giật, “Biết biết, đại ca cậu tùy tiện cười một chút với tôi cũng có thể mê tôi đến thất điên bát đảo (hết sức điên đảo, bối rối, hoảng loạn), tôi làm sao còn có tâm tư nghĩ lung tung! Đừng có bổ não loạn nữa, còn không mau giúp tôi bóc áp phích đi!”
Bùi Vũ Đường nghe nói như thế, rốt cục mới thoáng an tâm mấy phần.
Người cậu ta cao, luống cuống tay chân bắt đầu bóc áp phích.
“Cẩn thận một chút, đừng xé hỏng!” Mặc dù ngay cả chữ ký trên tấm áp phích này cũng là đóng dấu, mà giá lại chỉ có mười đồng tiền, nhưng dù sao cũng là qua tờ thứ nhất áp phích cô mua.
Khi còn đi học, cô cũng đã bắt đầu ưa thích Bùi Nam Nhứ...
Khi đó, cô như rất nhiều thiếu nữ không buồn không lo, thích váy xinh, thích cài tóc lấp lánh, cũng thích hâm mộ ngôi sao.
Chẳng qua là sau này...
Ý nghĩa của Bùi Nam Nhứ với cô mà nói, khả năng càng giống là biểu tượng cho đoạn năm tháng thanh xuân mà cô bị ép phải kết thúc l kia l, mặc dù ngắn ngủi, lại là quãng thời gian tốt đẹp nhất đơn thuần nhất cô từng trải qua.
“Biết biết! Chắc chắn sẽ không làm hư!” Bùi Vũ Đường một bên quay trở lại một bên từng chút một xé xuống.
Lâm Yên đang đứng ở đó nhìn chằm chằm Bùi Vũ Đường, lúc này, sau lưng đột nhiên truyền đến một hồi tiếng bước chân ——
“Cần giúp một tay không?”
Lâm Yên: “...!!!”
Bùi Vũ Đường: “...!!!”
“Xoẹt xẹt” một tiếng, Bùi Vũ Đường bị dọa đến tay run lên, trực tiếp xé áp phích hỏng một cái lỗ hổng lớn.
Lâm Yên trơ mắt nhìn lỗ hổng lớn kia, che trái tim, suýt chút ói máu.
Chỉ là, lúc này, cô làm sao còn nhớ được áp phích a...
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ...
Vì sao nhân sinh của cô không phải đang lật xe, cũng ngay khi sắp lật xe???
Lần trước, một trong số những dây dẫn nổ khiến Bùi Duật Thành nổi bão, chính là áp phích của Bùi Nam Nhứ...
Ba ba, ba cũng nhanh chõng nghĩ một ít biện pháp đi!
Bùi Vũ Đường giang hai tay, ý đồ liều mạng dùng thân thể ngăn trở áp phích.
Cùng lúc đó, Bùi Duật Thành đã cất bước đi đến từ phía sau...
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Lâm Yên “Vù” xoay người, trực tiếp bổ nhào qua phía Bùi Duật Thành, Bùi Duật Thành trực tiếp bị nhào tới. Bởi vì quán tính mà lui hai bước về sau...
Dưới ánh mắt kinh ngạc mà hồ nghi của Bùi Duật Thành, Lâm Yên vừa nhón chân lên, vừa nhắm mắt, quyết định chắc chắn, hướng thẳng đến trên môi Bùi Duật Thành, hôn tới...