Có Em, Quãng Đời Còn Lại Vừa Ngọt Ngào Vừa Ấm Áp

Chương 27: Chương 27: Tổng giám đốc bá đạo nhập vào thể xác




Khương Nhất Minh thế mà trong nháy mắt chột dạ bắt đầu cà lăm, “Cô... Cô đây là ý gì?”

Nữ hài nhếch miệng lên tạo thành một độ cong lành lạnh, chậm rãi mở miệng nói, “Không có ý gì, chẳng qua là hi vọng Khương đạo diễn cùng Phùng sản xuất, nghĩ lại rồi làm.”

Rõ ràng là diễn viên mới khúm núm, cử chỉ lời nói thậm chí nhìn qua là cực kỳ tùy ý, nhưng trong nháy mắt khí tràng toàn bộ triển khai, lại như là biến thành người khác.

Khương Nhất Minh cùng Phùng An Hoa hoảng sợ liếc nhau, nhìn thấy ý nghĩ giống nhau từ trong ánh mắt đối phương.

Giời ạ! Bất quá là thời gian ngắn ngủi một cái nháy mắt, cô bé này làm sao lại giống là thay đổi hoàn toàn thành người khác?

Bọn hắn thế mà bị ánh mắt của một tiểu nha đầu làm cho kinh hãi!

Làm người ta sợ hãi nhất chính là, ánh mắt của cô bé này, thế mà giống Bùi tổng như vậy!

Vừa rồi bọn hắn thật sự coi là chính mình đang bị Bùi tổng chất vấn, kém chút sợ tè ra quần.

Không chỉ có là Khương Nhất Minh cùng Phùng An Hoa, các diễn viên khác trên sân cũng bởi vì bầu không khí không hiểu mà căng cứng này mà vô ý thức không dám thở mạnh một tiếng.

Cuối cùng, vẫn là Phùng An Hoa phá vỡ cục diện bế tắc, gượng cười mà mở miệng, “Ha ha, tốt! Rất tốt! Nghĩ không ra a nghĩ không ra! Số 33 Lâm tiểu thư kỹ thuật diễn xuất thế mà lợi hại như vậy! Đây quả thực tựa như là tổng giám đốc bá đạo nhập vào thể xác a!”

Khương Nhất Minh cũng phản ứng lại, đáy mắt lóe lên mừng như điên, “Không sai! Chính là cảm giác ta mong muốn! Quá hoàn mỹ!”

Nguyên lai là đang diễn, hắn làm đạo diễn thế mà đều kém chút không kịp phản ứng.

Năng lực biểu hiện mạnh mẽ cùng lực bộc phát này, thật sự là quá kinh người!

Vương Xảo Tuệ cũng nghe được ý trong lời nói của Lâm Yên, lúc này tức giận quát lớn nói, “ Lâm Yên, mày cái lòng lang dạ sói, mày đang nói bậy cái gì đó, âm dương quái khí nói kỹ thuật diễn xuất của San San nhà tao không được? Mày ngay cả đại học cũng không học qua, San San thế nhưng là sinh viên đại học học viện truyền hình điện ảnh đế đô, mày có tư cách đánh đồng với nó à, cái thứ không biết xấu hổ!”

Lâm Yên này, thật đúng là xem thường bà ta, thế mà còn cố ý mượn danh nghĩa đóng phim để trách đạo diễn không công chính!

Lâm Yên an tĩnh đứng ở một bên, tựa như chưa nghe thấy, nhàn nhạt liếc mắt nhìn bà mẹ kia, như là quan sát phù du bé nhỏ không đáng kể.

Phùng An Hoa ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở Khương Nhất Minh: “Lão Khương, bình tĩnh, đừng quên Tần San San là người Bùi tổng dự định...”

Khương Nhất Minh mặt đen lại nói, “Hạt giống tốt như này, ông bảo tôi để đi?”

Phùng An Hoa cũng biết Khương Nhất Minh quý tài, thế là mở miệng nói, “Ông trước tiên có thể đem Lâm Yên này giữ lại, an bài cho cô ta nhân vật khác mà!”

Sắc mặt Khương Nhất Minh lúc này mới hơi tốt hơn một chút.

Kỳ thật, theo Khương Nhất Minh, cô gái này, tuyệt đối là nữ tổng giám đốc bá đạo tốt nhất trong lòng hắn, chỉ tiếc, bởi vì Tần San San quan hệ...

Phùng An Hoa vỗ vỗ bả vai Khương Nhất Minh, lập tức ho nhẹ một tiếng, mở miệng tuyên bố nói, “ Lâm tiểu thư, là thế này, bên trong phim của chúng tôi còn có một vai phụ, phần diễn cũng không ít, cô trước tiên có thể ở lại!”

“Cái gì, cho loại người này đóng phim sao?!”

Nghe nói đoàn làm phim muốn giữ lại Lâm Yên, thanh âm Vương Xảo Tuệ lập tức đề cao.

Một bên, lông mày Tần San San cũng cau lại, chị Thư Nhã trước đó đã phân phó cô ta, muốn cô ta thời khắc chú ý Lâm Yên, nếu có bất luận công ty truyền hình điện ảnh nào dám dùng Lâm Yên, nhất định phải nói với chị ấy..

Tần San San biết, Lâm Thư Nhã là muốn toàn diện phong sát Lâm Yên, không cho cô bất cứ cơ hội nào, coi như là diễn viên quần chúng cũng không được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.